Chương 14: Nguy cơ từ bóng tối và người theo dõi bí ẩn

Sau khi lĩnh ngộ công pháp Tụ Linh Quy Nguyên, Thiên Minh như lột xác. Dù mới luyện chưa tới một ngày, nhưng dòng linh khí trong cơ thể cậu đã bắt đầu tuần hoàn trơn tru hơn, tốc độ hấp thụ linh khí cũng tăng lên rõ rệt. Chỉ trong vòng hai ngày, cậu đã bước nửa bước vào luyện thể tầng bốn.

Tuy nhiên, càng tiến sâu vào con đường tu luyện, cậu càng nhận ra sự bất an xung quanh mình. Không phải từ bên ngoài, mà từ trong chính chiếc nhẫn cổ — nơi mà trận pháp truyền thừa phát sáng hôm trước — vẫn còn lưu lại chút linh vận dao động rất yếu, như một tia tàn hồn chưa tan biến.

"Chiếc nhẫn này… giống như một phần của một pháp khí lớn hơn." Thiên Minh nhíu mày, lật đi lật lại món đồ gia truyền trong tay. "Có khi nào, nó chỉ là chìa khóa để mở ra cái gì đó?"

Cậu nhớ lại hình ảnh tòa tháp đá trong ảo giác hôm trước. Tòa tháp ấy không nằm ở thế giới hiện tại, mà như thuộc về một không gian riêng biệt — có thể là một bí cảnh, hoặc một chiều không gian bị phong ấn.

Ngay khi Thiên Minh đang trầm tư, điện thoại trong túi rung lên. Là tin nhắn từ Dương, cậu bạn thân cùng lớp.

"Minh, hôm nay đi học không? Có người lạ đến trường hỏi thăm về mày đấy."

Một dòng tin nhắn ngắn ngủi, nhưng khiến Thiên Minh cảnh giác tột độ.

"Ai… lại đi hỏi về mình vào lúc này?"

Cậu nhanh chóng thay quần áo, cất chiếc nhẫn cẩn thận rồi rời khỏi tiểu viện. Lần này, cậu không đi bằng lối mòn sau núi mà vòng theo đường chính, đề phòng có người theo dõi.

Đến gần cổng trường, cậu không vội vào ngay mà đứng nấp sau gốc cây lớn cách đó không xa. Đôi mắt dán chặt vào dòng người ra vào. Quả nhiên, không lâu sau, có hai người đàn ông lạ mặt bước ra từ tòa nhà hành chính, dáng vẻ không giống sinh viên.

Một người cao gầy, mặc sơ mi đen, đeo kính đen, tóc cắt ngắn gọn gàng. Người còn lại béo hơn, áo khoác rộng, cầm theo chiếc cặp da màu nâu.

Thiên Minh không quen họ, nhưng trực giác mách bảo rằng họ không đơn giản.

Cậu móc điện thoại, nhắn cho Dương:

"Hai người đó hỏi gì?"

Chỉ vài giây sau, Dương trả lời:

"Họ nói là nhà báo, muốn viết bài về sinh viên có thành tích đặc biệt. Nhưng tao thấy họ hỏi hơi kỳ: hỏi cả về nhà mày, ông nội mày, cả chuyện mày từng tham gia CLB võ thuật nữa."

Chân mày Thiên Minh nhíu chặt. Những thông tin đó đâu dễ gì biết nếu không có tra cứu kỹ lưỡng.

"Có thể… họ là người của giới tu luyện?"

Ngay khi suy nghĩ ấy hiện lên, Thiên Minh phát hiện một chuyện kỳ lạ. Dù trời nắng nhưng trên bả vai người đàn ông đeo kính đen lại có… một chiếc bùa màu xám nhạt dán nhẹ.

Cậu trợn mắt.

"Bùa ẩn khí!"

Đó là loại bùa mà cậu chỉ mới nhìn thấy trong ngọc giản truyền thừa hôm trước. Chức năng của nó là che giấu linh khí, thường được dùng bởi các thế lực tu luyện ngầm khi ra ngoài thế giới phàm tục.

Thiên Minh cắn răng, lặng lẽ rút lui khỏi khuôn viên trường và quay về tiểu viện. Không thể mạo hiểm. Cậu cần thêm thời gian để mạnh lên — lúc này ra mặt chỉ khiến bản thân bị bại lộ sớm hơn.

Tối hôm đó, cậu khóa kín cửa, bày trận pháp ẩn khí sơ cấp quanh nhà, sau đó lấy ra ngọc giản, bắt đầu tu luyện theo lộ trình tầng hai của Tụ Linh Quy Nguyên.

Dòng linh khí từ thiên địa như bị hút mạnh vào cơ thể cậu. Kinh mạch hơi nhức, nhưng không còn đau rát như những lần trước. Lần này, nó êm dịu, giống như nước suối len lỏi qua đá cuội.

Cậu vận hành khí mạch theo lộ trình mới, dẫn linh lực đến đan điền. Từ đan điền, nó phân bổ lên ngực, xuống bụng, rồi chạy dài ra bốn chi.

Ngay khi chu trình hoàn thành lần đầu tiên, một âm thanh nhỏ vang lên trong lòng:

"Tách!"

Tựa như một nút thắt bị tháo gỡ, dòng linh khí lập tức lưu chuyển mạnh hơn, khí tức quanh người Thiên Minh như dày lên gấp đôi.

"Luyện thể tầng bốn!"

Cậu mở mắt, ánh sáng trong đồng tử lóe lên như sao rơi.

Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu thì đột nhiên…

Ầm!

Một tiếng nổ nhỏ vang lên ngoài cửa tiểu viện. Một trận pháp bị phá!

Thiên Minh lập tức đứng dậy, linh lực dồn đến tay, một tấm bùa Hỏa phù sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.

Bên ngoài, giọng nói trầm khàn vang lên:

"Không ngờ một thằng nhóc vừa khai mở linh căn lại có thể bố trí trận pháp ẩn khí sơ cấp. Cũng có chút bản lĩnh."

Thiên Minh nắm chặt bùa, gằn giọng: "Là ai?"

Người kia không trả lời. Một lúc sau, chỉ còn lại tiếng gió. Cậu mở cửa ra, thì thấy ngoài cổng đã bị vẽ đầy ký hiệu kỳ lạ. Một loại ký hiệu mà cậu từng thấy… trong cuốn sách Tổng Luận Trận Pháp Cổ.

"Là trận vây hãm... nhưng đã bị hủy ngay sau khi sử dụng."

Cậu quay vào trong, lòng rối bời. "Người đó đến để dò xét, hay… cảnh cáo?"

Dù mục đích là gì, rõ ràng thân phận của Thiên Minh đã bị để mắt tới. Có kẻ nào đó từ thế giới tu luyện đang quan sát cậu — và rất có thể, là những kẻ liên quan đến sự diệt vong của Trần gia năm xưa.

Cậu không còn nhiều thời gian nữa.