Dư âm của buổi chạm mặt với lão giả áo xám vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí Lâm Phong. Dù đã trở về nhà, ngồi trong căn phòng yên tĩnh, hắn vẫn không thể dứt ra khỏi cảm giác bất an. Hắn không rõ người kia là bạn hay thù, nhưng trực giác mách bảo: lão giả đó biết quá nhiều về hắn.
Lâm Phong nhìn vào mảnh ngọc bội trên bàn, thứ vừa rơi ra từ tay áo lão giả khi hắn rời đi. Một mặt khắc chữ “Lâm”, mặt còn lại lại là hình thái cực âm dương lồng vào một con rồng nhỏ bằng những nét khắc tinh xảo.
“Một ngọc bội của dòng họ mình ư?” – Hắn lẩm bẩm, lòng chợt dâng lên cảm giác xa xôi nào đó, như một đoạn ký ức bị che mờ, một góc quá khứ từng thuộc về hắn nhưng lại bị ai đó cố tình vùi lấp.
Lâm Phong nhắm mắt lại, tay đặt lên ngọc bội.
Ầm!
Một tiếng sấm đánh ngang tai. Mọi thứ xung quanh đột ngột tối sầm, và hắn rơi vào một giấc mộng lạ kỳ.
Trong giấc mộng, hắn đứng giữa một quảng trường lớn, xung quanh là những tòa kiến trúc cổ kính, lấp lánh ánh linh quang. Người người vận đạo bào, bận rộn đi lại. Trên trời, linh điểu bay lượn, dưới đất, pháp khí tự hành như sinh vật sống.
Một người đàn ông mặc trường bào đen tiến đến, khuôn mặt giống hệt Lâm Phong – nhưng ánh mắt lại lạnh hơn, sắc hơn, sâu hun hút như đáy vực.
“Con... Lâm Phong, cuối cùng con cũng đã khai mở được một phần của Phong Hồn Ngọc. Tốt... rất tốt…”
Lâm Phong ngỡ ngàng: “Ông là ai? Vì sao giống tôi đến vậy?”
Người kia không trả lời trực tiếp mà đưa tay lên trời. Ngay lập tức, một màn sương tan ra, lộ ra hình ảnh của một trận chiến khốc liệt giữa các tu sĩ. Ở trung tâm trận chiến là một gia tộc – gia tộc họ Lâm – đang cố thủ trong đại trận, chống chọi với bốn phía là hàng trăm cao thủ từ các thế lực lớn: Thiên Cơ Môn, Huyền Âm Các, Hỏa Linh Tông…
“Gia tộc chúng ta từng là đệ nhất thế gia của phương Nam, tinh thông trận pháp, phù chú, luyện khí và cả bí thuật chuyển hồn. Nhưng một khi đã đứng ở đỉnh, thì điều duy nhất còn lại là sự đố kỵ.”
Lâm Phong lặng người, lời nói ấy như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa bị khóa kín từ lâu.
Sáng hôm sau, Lâm Phong xin nghỉ học, một mình bắt xe về hướng tây nam thành phố, nơi có thôn Trúc Vân – một vùng đất hẻo lánh, gần như bị lãng quên. Hắn chỉ có một mục tiêu: Tàng Thư Các.
Sau gần sáu tiếng di chuyển, cuối cùng hắn cũng đặt chân đến thôn nhỏ ấy. Đón hắn là những con đường đất gồ ghề, những mái nhà lụp xụp và ánh mắt tò mò của dân làng.
“Cháu tìm ai?” – Một bà cụ bán nước ven đường hỏi.
“Cháu... muốn tìm Tàng Thư Các.”
Bà cụ bỗng im bặt. Mặt bà trầm xuống.
“Tàng Thư Các? Cậu từ đâu tới? Nơi đó… bị phong ấn đã hơn hai mươi năm rồi. Không ai dám bén mảng tới gần.”
“Cháu có lý do phải vào đó.” – Lâm Phong khẽ nói, tay siết chặt ngọc bội.
Bà cụ nhìn hắn chằm chằm, rồi bất chợt đưa tay vén tóc sau tai hắn, khẽ giật mình.
“Là... dấu ấn Phong Ấn Hồn Mạch... Cậu... là người của Lâm gia?”
Lâm Phong sửng sốt: “Bà biết Lâm gia?”
“Ta từng là tỳ nữ trong Lâm phủ năm xưa... Nhưng ta tưởng… cả gia tộc đều bị xóa sổ rồi.”
Hắn cúi đầu: “Cháu cũng tưởng vậy. Nhưng cháu đến đây để tìm lời giải.”
Bà cụ im lặng một hồi rồi chỉ tay về phía cuối thôn: “Cuối con đường này có một khu rừng tre. Đi thẳng vào sẽ thấy một ngôi miếu đổ nát. Bên trong là lối vào Tàng Thư Các. Nhưng hãy cẩn thận… không phải ai cũng có thể sống sót trở ra.”
Trời nhá nhem khi Lâm Phong đặt chân vào khu rừng tre. Tiếng gió rít qua từng thân tre, tạo thành những âm thanh như tiếng thở dài ai oán. Hắn bước từng bước cẩn trọng, linh lực quanh người khẽ dao động, như phản ứng với phong ấn phía trước.
Cuối cùng, hắn đứng trước một miếu cổ mục nát. Cửa miếu đóng chặt, trên cửa là một đạo phù lệnh đã mờ, nhưng vẫn còn tỏa ra áp lực kỳ lạ.
Hắn rút ngọc bội ra, áp sát vào phù lệnh.
Tách…
Cánh cửa từ từ mở ra.
Một mùi hương kỳ dị tràn ra, và trước mắt Lâm Phong là một cầu thang đá dẫn sâu xuống lòng đất.
Bên dưới đó… có lẽ là khởi đầu của một hành trình hoàn toàn mới.
Lâm Phong bước từng bước xuống cầu thang đá, lòng thắt lại theo từng tiếng vọng lạ vang lên từ nơi sâu thẳm. Không khí nơi đây lạnh buốt, ẩm ướt và có mùi cũ kỹ của những bí mật bị chôn vùi từ hàng chục năm. Ánh sáng từ viên linh thạch trong tay hắn le lói, soi rõ từng bức phù điêu cổ xưa hai bên vách tường – tất cả đều khắc họa hình ảnh của một gia tộc hưng thịnh: cảnh luyện khí, luyện đan, mở trận, trấn tà...
Từng bước chân như dẫm lên lịch sử.
Khi đến tầng cuối cùng, trước mặt hắn là một cánh cửa đá nặng nề, chính giữa có một lỗ tròn – vừa khít với ngọc bội trên tay. Lâm Phong không chần chừ, đặt ngọc bội vào. Cánh cửa phát ra tiếng rắc rắc rồi mở ra, để lộ một đại sảnh u tối nhưng cực kỳ rộng lớn, hệt như một thư viện cổ kính ngầm dưới lòng đất.
Trên những giá kệ phủ bụi là vô số sách cổ, trục ngọc, bản phù chú. Không chỉ vậy, xung quanh còn đặt các rương gỗ lớn với ấn triện mang họa tiết rồng – ấn tín của gia tộc Lâm thời thịnh thế.
Lâm Phong thẫn thờ đứng giữa căn phòng. Tất cả đều thuộc về tổ tiên hắn. Một phần lịch sử mà hắn chưa bao giờ biết đến – giờ lại hiện hữu sống động trước mắt.
Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm đục vang lên:
“Người cuối cùng của Lâm gia… cuối cùng cũng trở lại.”
Lâm Phong quay phắt người lại. Trên bệ đá cao phía cuối phòng, một hồn ảnh từ từ hiện lên – là một lão giả râu tóc bạc phơ, khoác trường bào cổ xưa.
“Ngươi là...?”
“Ta là Linh Hồn Trấn Các. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ tàng thư, truyền thừa và sự thật… chờ đến khi người kế thừa chân chính xuất hiện.”
Lâm Phong nuốt khan: “Tôi là hậu nhân của Lâm gia?”
“Không chỉ là hậu nhân... mà còn là người mang dòng máu của Chủ Tộc. Mạch Hồn Đạo chưa hoàn toàn thức tỉnh trong ngươi… nhưng ngọc bội đã nhận chủ. Ngươi có quyền tiếp nhận truyền thừa và khám phá bí mật dòng tộc.”
Hồn ảnh chậm rãi giơ tay chỉ vào chiếc kệ đá lớn nhất trong phòng:“Nơi đó là Bản Ký Tội Của Gia Tộc – ghi lại những người đã phản bội, đã hy sinh và những bí mật chưa từng được hé lộ. Hãy đọc nó, Lâm Phong. Chỉ khi biết được quá khứ, ngươi mới bước được về phía trước.”
Lâm Phong siết chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi tiến đến mở quyển sách đầu tiên.
Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt hắn:
“Kẻ phản bội đầu tiên – Lâm Tề Hạo – đại trưởng lão của Lâm gia, bán đứng gia tộc cho Thiên Cơ Môn.”
Hắn không biết rằng, từ giờ phút này trở đi, số phận hắn sẽ vĩnh viễn thay đổi. Không chỉ là một kẻ tu luyện bình thường trong xã hội hiện đại nữa… mà là người mang trọng trách phục hưng một gia tộc đã từng khuynh đảo tu tiên giới – và phải đối mặt với hàng chục kẻ thù đang ẩn mình khắp nơi.