Chương 19: Bí mật trong phòng cấm – Giao ước với quá khứ

Không khí trong căn mật thất dường như đặc quánh lại ngay khi cánh cửa đá khép lại sau lưng Thiên. Ngọn đèn pha lê lơ lửng giữa không trung lập lòe ánh sáng xanh nhạt, soi rọi từng vết nứt thời gian trên các bức tường đá cổ kính. Ở đây, không còn là thế giới hiện đại ngoài kia nữa, mà là một mảnh ký ức cổ xưa – nơi quá khứ của gia tộc họ Trần từng rực rỡ huy hoàng.

Thiên bước từng bước cẩn trọng. Bên trong không có bụi, cũng chẳng có mạng nhện – tất cả được bảo quản gần như nguyên vẹn, như thể có người nào đó vẫn thường xuyên lui tới nơi này. Mỗi bước chân anh vang vọng trong không gian yên lặng như tờ, gợi lên cảm giác thiêng liêng pha chút rờn rợn.

Ở chính giữa căn phòng là một bệ đá lớn, trên đặt một hộp gỗ tử đàn phủ lớp vải đen đã sờn mép. Trên mặt vải có thêu hình bát quái bằng chỉ bạc, những sợi chỉ phát ra ánh sáng mờ mờ như còn linh khí.

Thiên cẩn thận vén nhẹ tấm vải – trong hộp là một cuốn sách cũ, bìa da rồng, khóa bằng kim loại đen tuyền. Ngay khi anh chạm vào, cơ thể khẽ rung lên, và một cảm giác lạ lùng dâng trào. Trong đầu anh như có giọng nói vang lên – trầm ấm và đầy uy quyền:

“Hậu nhân của Trần gia, cuối cùng ngươi cũng đã tới.”

Thiên giật mình, nhưng thứ bản năng nào đó lại khiến anh bình tĩnh hơn thường lệ. Anh thầm vận chuyển linh khí trong đan điền – lần đầu tiên anh cảm thấy dòng khí trong người mình không còn hỗn loạn mà bắt đầu xoay chuyển có trật tự, như được dẫn dắt.

Cuốn sách bỗng tự mở ra, từng trang giấy vàng ố lật phật trong không khí. Trên đó là các dòng chữ viết tay bằng mực vàng, những công pháp tu luyện kỳ dị, trận pháp bí truyền, và cả… lịch sử huyết mạch của gia tộc Trần gia.

Anh đọc chăm chú, càng đọc càng bàng hoàng.

Gia tộc họ Trần không chỉ là một thế gia tu tiên danh tiếng, mà còn từng là một trong những gia tộc nắm giữ “Tứ Trụ Linh Đạo” – bốn cột trụ trấn giữ linh khí tại thế giới hiện đại. Họ có nhiệm vụ giữ cân bằng linh khí, kiểm soát các thế lực tà đạo và đảm bảo bí mật về tu luyện không bị phơi bày.

Nhưng năm mươi năm trước, Trần gia bất ngờ bị phản bội bởi một trong Tứ Trụ còn lại – chính là Tề gia. Chỉ trong một đêm, các cao thủ cốt cán bị ám toán, bí kíp thất lạc, căn cơ của gia tộc bị tàn phá, chỉ còn một vài nhánh tản mát sống sót – trong đó có ông nội của Thiên.

Một đoạn ghi chép cuối cùng khiến Thiên không khỏi chấn động:

“Nếu hậu nhân đọc được dòng này, chứng tỏ linh khí đã trở lại và con đường tu luyện có thể tái lập. Hãy tìm đến ‘Phong Ấn Huyền Môn’, mở lại linh mạch của Trần gia. Nhưng nhớ: máu sẽ lại đổ, và lựa chọn của ngươi sẽ quyết định vận mệnh không chỉ gia tộc – mà cả thế giới.”

Thiên khép cuốn sách lại, lòng trĩu nặng. Tất cả những gì anh biết về thế giới đã thay đổi chỉ trong một đêm.

Sáng hôm sau.

Trường trung học nơi Thiên theo học vẫn nhộn nhịp, học sinh chen chúc đến lớp. Nhưng đối với Thiên, tất cả như mờ nhòe phía sau làn khói. Anh không còn là thiếu niên bình thường – giờ đây, anh gánh trên vai quá khứ và trách nhiệm của một gia tộc từng khuynh đảo thế giới tu luyện.

Trong sân trường, Tường bước tới với vẻ mặt lo lắng:

– Ê, hôm qua mày biến đâu thế? Tao nhắn tin mấy lần mà không thấy trả lời.

Thiên chỉ lắc đầu:

– Không có gì, tao về nhà sớm.

Tường nhíu mày. Cậu bạn này luôn nhạy cảm với những thay đổi của Thiên – ánh mắt Thiên giờ khác trước, sâu hơn, đầy suy tư hơn.

– Có chuyện gì mày nói tao biết. Tụi mình là anh em, đừng giấu.

Thiên im lặng một lúc rồi chỉ đáp:

– Tường… nếu một ngày mày phát hiện thế giới này không giống như mày nghĩ, mày sẽ làm gì?

Tường nhướng mày, cười khì:

– Mày nói như phim vậy. Nhưng nếu thật thế… thì tao sẽ đứng bên mày. Mày biết mà, tao luôn vậy.

Lời nói đơn giản, nhưng làm Thiên ấm lòng. Ít nhất, trên con đường đầy rẫy mưu mô và nguy hiểm phía trước, anh vẫn còn một người bạn thật lòng.

Tối cùng ngày.

Thiên lần theo ghi chép trong sách, tìm đến một ngôi miếu nhỏ đã bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Đây từng là nơi trấn giữ phong ấn linh mạch phụ của Trần gia – giờ chỉ còn là đống đổ nát bị vùi dưới lớp dây leo và cỏ dại.

Khi anh bước vào, linh khí trong người dao động mạnh. Sâu trong tầng hầm miếu, anh tìm được một bệ đá lớn có khắc trận pháp hình bát quái. Một dấu tay máu in giữa trận – hình ảnh trùng khớp với cuốn sách cổ.

Anh đưa tay đặt lên dấu ấn. Linh khí trong cơ thể bị hút mạnh, khiến anh suýt ngã quỵ. Nhưng ngay lập tức, bệ đá phát sáng, đất rung lên, và một giọng nói vang vọng:

“Huyết mạch xác thực – truyền nhân đời thứ bảy của Trần gia. Khởi động phong ấn phụ.”

Một cột sáng bắn lên từ dưới đất, xuyên qua mái miếu. Tầng khí tức dày đặc lan ra, những linh mạch ngầm chấn động. Thiên đứng giữa ánh sáng, cảm nhận từng sợi linh lực len lỏi khắp cơ thể – khai mở hoàn toàn đan điền, thức tỉnh huyết mạch ẩn sâu trong người anh.

Một ấn ký hình loan đao hiện lên ngực anh – biểu tượng cổ của Trần gia.

Anh thở dốc, nhưng trong mắt lóe lên sự kiên quyết:

– Kể từ giờ… ta sẽ bước vào thế giới đó. Không còn lùi bước nữa.