Bầu trời sáng rực nhưng lòng Hạo Thiên lại chẳng thể bình yên. Kể từ khi phát hiện dấu vết tu luyện ở căn nhà cổ kia, từng giấc mộng của anh đều nhuốm màu kỳ dị. Lúc thì thấy cha mẹ đứng giữa biển lửa kêu cứu, lúc thì mơ thấy mình phiêu du giữa tầng mây, tung hoành giữa thiên địa như một vị thần. Những giấc mơ mơ hồ, nhưng cảm xúc chân thật khiến anh không thể nào bỏ qua.
Sáng sớm, Hạo Thiên quyết định quay lại căn nhà cũ. Dù bà nội đã cảnh báo, nhưng anh không thể ngó lơ nỗi thôi thúc trong lòng. Lần này, anh mang theo cả la bàn và một vài thiết bị dò tìm năng lượng mà anh lén mượn từ phòng nghiên cứu của trường.
Cánh cửa gỗ mục nát phát ra tiếng kẽo kẹt quen thuộc. Bụi bặm phủ đầy lối đi, nhưng Hạo Thiên đã quá quen. Anh rút la bàn ra — kim chỉ không ổn định, cứ xoay vòng dù anh đứng yên. "Chính là nơi này," anh thì thầm.
Anh tiến thẳng về phía tấm ván gỗ bị gãy hôm trước. Dưới lớp bụi dày là một khối đá vuông vức, dường như che đi một lối đi nào đó. Hạo Thiên mất hơn một giờ mới dịch chuyển được tảng đá ra. Dưới lớp đá là một cái hầm nhỏ, lối vào chỉ vừa đủ một người bò qua.
Không chút do dự, anh bật đèn pin, trườn xuống. Không khí dưới hầm lạnh buốt, ẩm mốc và nặng mùi thảo dược. Một lối đi nhỏ dẫn xuống sâu hơn nữa, hai bên tường đá được khắc đầy ký tự lạ mắt — là phù văn, thứ mà Hạo Thiên từng thấy lướt qua trong quyển sách của ông nội.
Anh lẩm bẩm đọc theo vài dòng chữ, thì bất ngờ một luồng khí nóng tỏa ra từ vách đá. Một ô gạch tự động mở ra, để lộ bên trong là một pho tượng đá hình người đang ngồi xếp bằng. Trên tay pho tượng cầm một quyển trục, phủ đầy bụi.
Tay run run, Hạo Thiên cẩn trọng cầm lấy quyển trục. Ngay khoảnh khắc ấy, một tia sáng lóe lên — quyển trục hóa thành dòng chữ bay lơ lửng trước mặt anh.
"Thiên Huyền Công Pháp – Trúc Cơ Sơ Kỳ."
"Trúc cơ…" Hạo Thiên kinh ngạc. Cảnh giới đầu tiên trong tu luyện chân chính. Anh từng tưởng chỉ là truyền thuyết, nay lại ở ngay trước mắt.
Một cơn choáng nhẹ ập tới, rồi bất ngờ một lượng thông tin khổng lồ đổ vào đầu anh. Lý thuyết công pháp, đường dẫn kinh mạch, cách vận khí, cách cảm nhận linh khí… tất cả như được khắc sâu trong tâm trí. Phải mất gần nửa giờ anh mới tiêu hóa hết lượng tri thức vừa tiếp nhận.
Hạo Thiên thử vận hành theo Thiên Huyền Công Pháp. Lúc đầu chỉ là luồng khí mỏng manh, nhưng khi anh hoàn thành một vòng tuần hoàn nhỏ, toàn thân liền nóng rực. Khí tức trong không gian bị hút về phía anh như cơn lốc nhỏ. Mạch máu dường như sôi trào, xương cốt phát ra tiếng răng rắc như bị thanh lọc.
Cơn đau khiến anh nghiến răng chịu đựng. Nhưng cảm giác sức mạnh dâng trào trong từng tế bào khiến anh phấn khích. Sau khoảng nửa giờ, luồng khí dần ổn định, anh mở mắt — ánh nhìn sắc bén hơn, toàn thân nhẹ như không. Cơ thể anh dường như đã bước sang một trạng thái hoàn toàn khác.
"Trúc Cơ thành công?" Anh thì thào không tin vào chính mình.
Ngay khi anh vừa định rời khỏi mật thất, phía sâu trong lối hầm bỗng phát ra tiếng động lạ. Âm thanh như tiếng kim loại va vào nhau, vang vọng qua lớp đá dày. Hạo Thiên cẩn trọng tiến lại, phát hiện một cánh cửa sắt khắc đầy phù văn đã bị mở ra từ lúc nào.
Bên trong là một căn phòng nhỏ, giữa phòng có một cái bệ đá, trên bệ là một viên ngọc màu đỏ sẫm — nó không lớn nhưng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, linh khí nồng nặc bao quanh.
"Linh thạch?" Hạo Thiên lẩm bẩm. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra đây không phải linh thạch bình thường. Nó đang... sống.
Trước khi kịp tiến lại gần, một giọng nói vang lên trong đầu:
"Kẻ mang dòng máu Diệp gia, ngươi đã đến. Tộc thù chưa xóa, huyết mạch chưa dứt, hãy lựa chọn con đường của ngươi."
Hạo Thiên ngơ ngác nhìn quanh, không thấy ai. "Diệp gia? Dòng máu gì chứ?"
Viên ngọc rung lên một chút, rồi bay lên, ánh sáng đỏ rực bùng phát che kín toàn thân Hạo Thiên. Một loạt ký ức không thuộc về anh tràn vào tâm trí — những trận chiến trời long đất lở, những người mặc đạo bào bay giữa không trung, và cuối cùng là cảnh tượng một gia tộc lớn bị tàn sát, chỉ còn lại vài đứa trẻ chạy trốn trong đêm đen.
Một trong những đứa trẻ ấy — là ông nội anh.
Hạo Thiên ngồi bệt xuống đất. Đầu óc choáng váng nhưng trái tim anh lại sáng rõ hơn bao giờ hết.
Gia đình anh... từng là một thế gia tu luyện?
Linh khí, công pháp, và cả mối thù chưa trả... Mọi thứ đang dần rõ ràng.
Anh siết chặt tay.
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ sống không chỉ cho bản thân. Tôi phải làm rõ quá khứ, làm chủ hiện tại, và bảo vệ tương lai."
Viên ngọc như nghe được lời thề ấy, phát ra một luồng sáng bao phủ lấy người anh rồi từ từ tan vào cơ thể. Một ký hiệu mờ ẩn hiện nơi ngực anh, như một dấu ấn của số phận.
Từ nay, Hạo Thiên không còn là một người bình thường nữa.