Chương 17: Hành trình đầu tiên

Sau một đêm tu luyện, Hạo Thiên cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đã có sự chuyển biến mạnh mẽ. Dòng linh khí lưu chuyển trong kinh mạch càng lúc càng mượt mà, dường như đã bắt đầu hình thành một vòng tuần hoàn nhỏ. Dẫu chỉ là tầng đầu tiên của Luyện Khí kỳ, nhưng cảm giác làm chủ được sức mạnh mới khiến trái tim cậu rạo rực.

Trời còn chưa sáng hẳn, cậu đã rời khỏi phòng, chuẩn bị cho chuyến đi đầu tiên đến chân núi Bạch Lâm – nơi được cho là từng có một bí địa tu luyện cổ xưa. Dựa theo những gì lão Trương kể lại, khu vực đó giờ chỉ còn là một vùng rừng rậm um tùm, bị người đời lãng quên, nhưng lại có linh khí dày đặc hơn bình thường.

Chiếc ba lô cũ được cậu mang theo, trong đó chứa một vài bình nước, lương khô, một số phù chú sơ cấp và cuốn sổ ghi chép công pháp mà lão Trương đã chép tay lại. Dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng khát khao tìm hiểu thế giới tu luyện thật sự đã thôi thúc Hạo Thiên không thể chần chừ lâu hơn.

"Đi cẩn thận, đừng để người khác chú ý," lão Trương dặn dò, ánh mắt lấp lánh một tia kì vọng. "Khi nào cảm thấy nguy hiểm, lập tức rút lui. Đừng dại liều mạng."

Hạo Thiên gật đầu, cười nhẹ: "Cháu biết rồi, lão Trương."

Chuyến xe buýt sớm nhất đưa cậu ra khỏi khu trung tâm thành phố, đi dọc theo tuyến quốc lộ vắng vẻ. Qua ô cửa sổ, những dãy núi thấp hiện dần trong làn sương mỏng. Gần trưa, cậu xuống xe tại một ngã rẽ hoang vắng rồi tiếp tục đi bộ theo lối mòn dẫn vào rừng.

Càng đi sâu, cây cối càng rậm rạp, tiếng chim kêu xen lẫn tiếng lá xào xạc khiến khung cảnh thêm phần âm u. Không khí ở đây thực sự khác biệt, mát lạnh và như có một dòng năng lượng vô hình len lỏi qua từng kẽ lá. Hạo Thiên nhắm mắt lại, thử điều tức – dòng linh khí quanh đây quả thực đậm đặc hơn nhiều so với trong thành phố.

"Không uổng công đi xa vậy…" Cậu lẩm bẩm, rồi tiếp tục men theo địa hình dốc núi.

Đến giữa trưa, Hạo Thiên phát hiện một hang đá khuất sâu dưới gốc một thân cây đại thụ. Bên ngoài phủ đầy rêu và lá mục, nhưng linh khí lại như hội tụ ở nơi đó. Cậu dừng lại, cẩn trọng quan sát. Không có dấu vết người qua lại gần đây, cũng không có cảm giác nguy hiểm nào. Cậu quyết định tiến vào trong.

Hang không sâu, nhưng bên trong có một bệ đá tự nhiên nằm giữa lòng hang. Khi bước tới gần, cậu bất ngờ khi phát hiện những ký hiệu cổ xưa được khắc chìm quanh bệ đá – là trận pháp! Dù mờ nhạt và đã hao tổn theo thời gian, nhưng vẫn toát ra một luồng áp lực mơ hồ.

Hạo Thiên đặt tay lên bệ đá, lòng thầm niệm công pháp theo thói quen. Bất chợt, một tia linh quang từ trong lòng đất bắn lên, khiến cả hang động rung chuyển nhẹ. Một ảo ảnh hiện lên trong không trung – là hình bóng của một lão nhân râu tóc bạc trắng, tay cầm pháp trượng, ánh mắt như xuyên thấu linh hồn.

"Ngươi… là người có thể cảm ứng được trận pháp này ư?" Giọng nói già nua vang vọng trong hang đá.

Hạo Thiên giật mình, lùi lại một bước, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh: "Tiền bối… ngài là ai?"

Ảo ảnh lão nhân mỉm cười hiền hậu: "Ta là chủ nhân cũ của nơi này, một tu sĩ thất lạc trong thời đại hỗn mang. Nếu ngươi có thể khai mở trận pháp, tức là có cơ duyên với đạo ta lưu lại. Trong bệ đá này có một quyển công pháp – 'Thái Huyền Quy Nguyên Công'. Nếu ngươi tu luyện được, ắt có thể mở ra con đường tu hành thật sự."

"Cảm ơn tiền bối!" Hạo Thiên cúi đầu, lòng dâng trào xúc động.

Sau khi ảo ảnh tan biến, bệ đá rung nhẹ rồi mở ra một hốc nhỏ. Bên trong đặt một quyển sách mỏng, giấy đã ố vàng nhưng chữ vẫn rõ ràng. Cậu nâng nó lên bằng hai tay, trân trọng như báu vật.

Ngay trong hang động ấy, Hạo Thiên lập tức ngồi xuống, bắt đầu lật từng trang và đọc kỹ từng dòng. Công pháp này rõ ràng không giống với "Ngưng Khí Quyết" mà lão Trương dạy cậu – nó phức tạp hơn, nhưng cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Sau ba canh giờ...

Dù chưa thể hiểu hết, nhưng Hạo Thiên đã nắm được tầng đầu tiên của công pháp. Cậu vận linh khí theo lộ tuyến mới, kinh mạch như mở rộng thêm một tầng. Toàn thân nóng bừng, mồ hôi túa ra không ngừng. Cuối cùng, khi mọi thứ lắng xuống, cậu mở mắt – đôi mắt sáng rực và đầy khí thế.

"Cảm giác này… thật mạnh mẽ…"

Cậu biết rõ, đây mới chỉ là khởi đầu. Nhưng từ giây phút này, cậu đã bước ra khỏi bóng tối của thế giới phàm nhân, tiến vào một thế giới mà ít ai biết tới – thế giới của những người có thể khống chế linh khí, đảo chuyển trời đất, và thay đổi vận mệnh.

Khi bước ra khỏi hang đá, trời đã chuyển sang chiều. Những tia nắng cuối ngày xuyên qua tán cây, phủ lên người cậu một vầng sáng kỳ ảo. Trong lòng Hạo Thiên, một quyết tâm âm ỉ cháy: "Ta sẽ không dừng lại ở đây. Dù có phải đối mặt với thế lực nào, ta cũng sẽ bước tiếp."