Chương 16: Cái Bẫy Trong Bóng Tối

Buổi sáng tại thành phố Thanh Hà vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, nhưng trong lòng Vũ Minh lại chẳng hề yên ổn. Sau khi biết được một phần bí mật về gia tộc mình từ Lý lão, cậu như bước vào một thế giới hoàn toàn khác – nơi mọi điều đều có thể xảy ra, và những kẻ tưởng chừng bình thường lại có thể là cao thủ che giấu tu vi.

Cậu ngồi trầm ngâm trong phòng, tay lật qua lật lại một cuốn sách cổ Lý lão đưa – một cuốn công pháp cấp thấp tên là "Ngưng Khí Quyết". Đây là bước đầu tiên trong hành trình tu luyện, giúp người thường cảm nhận linh khí và hấp thụ nó vào cơ thể.

Cảm nhận linh khí không khó, nhưng để dẫn nó vận hành theo đúng kinh mạch lại cực kỳ gian nan. Dù đã thử suốt ba ngày, Vũ Minh vẫn chỉ cảm nhận được luồng khí mơ hồ, chưa thể hoàn toàn điều khiển.

Nhưng cậu không bỏ cuộc.

"Tại sao lại khó như vậy? Chẳng phải có linh căn rồi sao?" – Vũ Minh bực bội thầm nghĩ.

Tiếng gõ cửa vang lên. Là Thanh Lam – cô bạn thân từ nhỏ và cũng là người duy nhất cậu vẫn giữ liên lạc sau biến cố của gia đình.

"Minh, ra ngoài đi, ngồi trong phòng hoài ngột ngạt lắm. Đi dạo một vòng, tôi có chuyện muốn kể cậu nghe."

Vũ Minh gật đầu, cất quyển công pháp vào ngăn kéo rồi khoác áo theo cô ra ngoài.

Hai người đi dạo quanh hồ trung tâm thành phố. Gió thổi nhẹ, ánh mặt trời phủ lên mặt nước một lớp sáng lấp lánh. Thanh Lam vừa đi vừa kể chuyện học hành, chuyện ở trường, đôi lúc lại lén liếc nhìn Minh – người con trai đã thay đổi rất nhiều trong thời gian gần đây.

"Cậu dạo này… kỳ lạ lắm." – Cô buột miệng.

"Ừ, tôi cũng cảm thấy mình không còn như trước." – Vũ Minh cười nhạt.

"Có chuyện gì vậy? Cậu có thể kể tôi nghe mà…"

Cậu im lặng một lúc rồi nói: "Có những thứ tôi chưa thể nói được, Lam à. Nhưng tôi hứa, một ngày nào đó tôi sẽ kể cậu nghe toàn bộ."

Chiều hôm đó, khi Vũ Minh đang định quay về nhà thì bất chợt cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo lướt qua. Không phải gió trời – mà là sát ý. Cậu lập tức quay đầu.

Một người đàn ông trung niên, ăn mặc giản dị, đang bước ra từ góc đường. Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào Minh, lạnh lùng và đầy sát khí.

"Ngươi là… Vũ Minh?" – gã lên tiếng.

"Ông là ai?"

"Chẳng cần biết. Có người muốn lấy mạng ngươi."

Không nói thêm, gã lập tức vung tay. Một đạo khí kình vô hình lao về phía Minh như lưỡi dao sắc bén. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vũ Minh lùi lại, tay vận linh khí theo bản năng – lần đầu tiên luồng khí trong cơ thể cậu phản ứng mạnh mẽ đến vậy.

"Ầm!"

Một vụ nổ nhỏ vang lên, Minh bị hất văng ra xa nhưng may mắn chỉ bị thương nhẹ. Cậu kinh hãi nhìn đối phương.

"Ngươi là tu sĩ?"

Gã cười nhạt: "Là người của Thần Hầu Môn – một trong những thế lực từng truy sát gia tộc ngươi."

Tim Minh đập mạnh. Cậu chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng từ ánh mắt và khí thế đối phương, cậu biết – kẻ này không dễ đối phó.

Gã lao tới. Vũ Minh không còn lựa chọn, cậu nghiến răng, dồn toàn bộ tinh thần, vận hành "Ngưng Khí Quyết" như Lý lão dạy. Lần này, linh khí trong cơ thể như được kích hoạt bởi tử vong, cuộn trào mãnh liệt.

Một chưởng của gã đánh tới, Vũ Minh đưa tay đỡ. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được một lực lượng từ chính bản thân phát ra – không đủ mạnh để đánh bại kẻ địch, nhưng đủ để giữ mạng.

"Bốp!"

Cơ thể Minh bay ra sau lần nữa, va mạnh vào gốc cây. Máu chảy nơi khóe miệng, nhưng ánh mắt cậu lại cháy rực hơn bao giờ hết.

"Ngươi… mạnh thật. Nhưng ta sẽ không chết dễ vậy đâu!"

Đúng lúc đó, một đạo ánh sáng màu lam xẹt qua, đánh thẳng vào kẻ áo đen. Gã rú lên, lùi lại, giận dữ nhìn về phía người vừa đến.

Lý lão từ xa tiến đến, tay vẫn còn đọng lại linh khí. "Ngươi dám động vào người Vũ gia trước mặt ta à?"

"Lý Thiên Hạc?" – gã rít lên – "Không ngờ ngươi vẫn còn sống!"

Lý lão cười lạnh: "Còn nhiều điều ngươi không ngờ nữa đấy!"

Sau một trận giao đấu chớp nhoáng, gã áo đen bỏ chạy, để lại Vũ Minh nằm thở dốc dưới đất.

Tối hôm đó, Lý lão chữa thương cho Minh xong, nghiêm giọng nói:

"Minh à, đây là lời cảnh báo đầu tiên. Kể từ lúc ngươi tu luyện, sẽ có kẻ không muốn ngươi sống sót. Đặc biệt khi ngươi là hậu nhân của Vũ gia."

"Vũ gia… rốt cuộc là ai?"

Lý lão thở dài: "Một trong tứ đại thế gia tu luyện thời hiện đại. Mạnh, giàu và có địa vị cực kỳ cao. Nhưng… bị tiêu diệt gần như hoàn toàn mười năm trước vì đắc tội với liên minh Thần Hầu Môn."

Minh nắm chặt tay, máu nơi miệng vẫn chưa khô. "Tôi phải mạnh lên. Tôi không thể để quá khứ lặp lại."

Lý lão gật đầu. "Tốt. Nhưng con đường phía trước sẽ rất dài và rất đau đớn. Liệu ngươi có sẵn sàng?"

Vũ Minh ngẩng đầu, mắt rực lên một tia kiên định.

"Sẵn sàng."