Kaito, một cái tên chẳng ai nhớ đến trong thế giới này. Một gã loser bình thường, không có gì nổi bật ngoài cái biệt danh "chủ yếu cắm đầu vào game" mà bạn bè đặt cho. Một gã thua cuộc, sống trong căn phòng chật chội, tối tăm, và chẳng mấy khi ra ngoài. Đối với Kaito, thế giới ảo là nơi duy nhất anh cảm thấy mình có giá trị.
Mỗi ngày của Kaito bắt đầu giống như những ngày khác – thức dậy trong cái giường lộn xộn với đống đồ ăn vặt vương vãi xung quanh. Máy tính là người bạn duy nhất mà hắn giao tiếp. Căn phòng, một lần nữa, lại chẳng có gì ngoài những bức tường trắng nhợt nhạt, vài chiếc poster anime dán lệch, và một cái ghế xoay hỏng chân đang nằm chỏng chơ bên bàn.
Cuộc sống của Kaito không có gì thay đổi. Mọi thứ đều gắn chặt vào màn hình máy tính – nơi mà những cuộc chiến, những trận đấu và những nhiệm vụ trong game mang lại cảm giác tự do, thứ mà hắn chưa bao giờ có ở ngoài đời thực.
"Cái gì, mày lại thua nữa à?" – tiếng nói của bạn hắn từ trong Discord vang lên. Câu nói mà Kaito nghe quen thuộc, mỗi khi hắn cố gắng vào một trận đấu xếp hạng trong game. Không phải lần đầu, nhưng lần nào cũng vậy, mỗi thất bại lại như một gáo nước lạnh dội vào tâm trí hắn.
"Yên đi, tao chỉ chưa đánh hay thôi." Kaito trả lời, giọng hơi có chút đắng chát. Hắn biết hắn nói dối, nhưng đó là cách duy nhất để tránh bị chỉ trích. Mặc dù game là nơi duy nhất hắn cảm thấy mình có thể thắng, nhưng cuộc sống ngoài đời thì chẳng bao giờ có chiến thắng.
Hắn là một kẻ thất bại, một người luôn bị bạn bè và người xung quanh coi thường. Chẳng ai biết đến Kaito thật sự ngoài những màn hình game, nơi mà hắn có thể tự do là chính mình. Cảm giác được là người chiến thắng trong game, dù chỉ là một khoảnh khắc, cũng đủ khiến hắn cảm thấy mình có giá trị. Nhưng khi tắt máy tính, quay lại với thế giới thực, hắn lại là một Kaito thua cuộc, chẳng ai quan tâm.
Cả đời Kaito chưa bao giờ có gì ngoài game. Những cuộc hẹn hò thất bại, những công việc không được giữ lâu, và những dự án mà hắn không bao giờ hoàn thành. Mọi thứ xung quanh hắn đều như một cái vòng lặp vô nghĩa.
Nhưng rồi, một ngày, khi đang ngồi trước máy tính và mải mê trong một trận đấu xếp hạng, Kaito bỗng cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến. Hắn dụi mắt, định gục xuống nghỉ một chút. Và khi hắn mở mắt ra lần nữa, cái mà hắn thấy không phải là màn hình game quen thuộc nữa, mà là… một khu rừng rậm rạp.
"Cái quái gì vậy?" Kaito vội vàng ngồi dậy, tay sờ vào mặt mình. Hắn không còn cảm giác về chiếc ghế cũ kỹ, cũng không cảm thấy chiếc bàn gỗ dưới tay. Mọi thứ xung quanh đều khác biệt.
Lúc đó, một điều không thể giải thích được đã xảy ra. Từ đầu hắn cảm thấy như có một làn sóng kỳ lạ, như một cảm giác "tách biệt" xuất hiện trong cơ thể, một thứ cảm giác mà hắn chưa bao giờ trải qua trước đây. Cả cơ thể hắn đau nhói, như thể đang bị xé ra và tái tạo lại.
"Không thể nào… Tao đang mơ à?" Hắn thì thầm.
Nhưng không phải giấc mơ. Kaito sờ lên mặt mình – và nhận ra da của hắn không còn là làn da mềm mại của một con người nữa. Nó sần sùi, xám xịt. Hắn hoảng hốt nhìn xuống, thấy đôi tay của mình nhỏ bé và có những móng vuốt nhọn hoắt.
"Goblin? Mẹ nó, tao biến thành Goblin rồi sao?" Hắn hét lên trong sự hoang mang.
Kaito cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Những cơn gió nhẹ mơn man qua làn da của hắn, còn tiếng côn trùng râm ran trong không khí. Hắn nhận ra mình không còn ở thế giới cũ nữa. Đây là một nơi hoàn toàn khác, và hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu – "Tao phải sống sót".
---
TO BE CONTINUED...