Sương mù buổi sớm quấn quýt những ngọn thông già tựa dải lụa bạc mềm mại vắt ngang triền núi. Làng Đoản Khê chìm trong làn hơi nước bồng bềnh, những mái nhà gỗ lợp lá duối ẩn hiện như nét chấm phá của đấng họa sĩ tài hoa. Tiếng suối Ngân Hà róc rách tựa khúc nhạc thiên thu, hòa cùng thanh âm trong trẻo của loài chim sơn ca gọi bình minh. Giữa bức tranh thủy mặc ấy, một bóng hình nhỏ bé khoác tấm áo nâu sồng đang ngồi khép nép bên tảng đá phẳng, đôi tay gầy guộc nâng niu đóa hoa dại như nâng niu một mảnh linh hồn lạc loài.
Lâm - đóa hoa rừng không tên, kẻ lạc loài giữa thế gian tục lụy. Mái tóc đen mượt mà như nhung dệt bởi tơ trời buông xõa che đi đôi mắt to tròn, long lanh tựa giọt sương mai đọng trên lá. Chiếc áo vải thô mộc mang hương rừng núi phủ lên thân hình mảnh khảnh, để lộ những vết trầy xước như dấu tích của những cuộc phiêu lưu bất tận.
"Lâm ơi! Lại đây bác nhờ tí việc!" - giọng bà cụ Tư ấm áp vang lên từ xóm dưới. Cậu bé ngước lên, nụ cười bừng sáng làm lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng như nụ hoa chớm nở. Dân làng thường bảo cậu ngốc, nhưng trong sâu thẳm, ai nấy đều dành cho cậu thứ tình cảm dịu dàng như với loài hoa núi mong manh cần được che chở.
Trên con đường đất đỏ quanh co, Lâm bỗng dừng bước khi nghe tiếng cười giòn tan vọng lại. "Ê thằng ngốc! Lại bắt được trò gì hay thế?" - thằng Cường, con trai trưởng thôn cất giọng chế nhạo. Lâm chỉ khẽ cười, đôi bàn tay lấm lem nâng niu chú bướm nhỏ: "Em... em đẹp lắm..."
Tiếng cười nhạo báng chợt tắt lịm khi một bóng hình cao ráo xuất hiện. Minh - vị khách lạ bí ẩn - đứng đó với tấm áo choàng đen phủ đầy bụi đường. Ánh mắt anh lạnh tựa băng sơn khiến lũ trẻ co rúm như lá úa gặp gió đông. "Về nhà đi" - giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực.
Lâm ngẩng mặt nhìn lên, trái tim ngây thơ bỗng đập loạn nhịp. Đôi mắt Minh sâu thẳm như vực thẳm đêm trường, nhưng lại ẩn chứa thứ ánh sáng kỳ lạ khiến cậu vừa sợ hãi vừa mê hoặc. Không hiểu sao, những ngón tay nhỏ bé của cậu tự động nắm chặt vạt áo người đàn ông lạ.
"Thầy... thầy đẹp như tiên ông..." - lời nói ngây ngô vụt ra khỏi môi Lâm. Minh đứng im như tượng đá, rồi đột ngột quay đi để che giấu sự rung động thoáng qua trong đôi mắt. Đêm ấy, khi cả làng chìm vào giấc ngủ, bóng hình lặng lẽ ấy vẫn đứng đó, nhìn qua khung cửa nhỏ nơi Lâm đang say giấc, bàn tay siết chặt đến mức móng đâm vào da thịt.
Ở đầu làng bên kia, Nam - người đồng hành của Minh - đang cần mẫn giúp dân làng vá lại chiếc cầu gỗ. Nụ cười ấm áp của anh như ánh mặt trời xua tan cái lạnh vùng cao. Nhưng không ai nhìn thấy chiếc hộp gỗ bí ẩn trong túi áo anh, thứ vật dụng kỳ dị cứ rung lên từng hồi như tiếng khóc xé lòng từ cõi nào xa lắc.
Khi màn đêm buông xuống, hai bóng người gặp nhau bên bờ suối lạnh. "Anh không được phép đến gần cậu bé" - Nam thì thào, giọng nói run run như sợi tơ chùng. Minh chỉ im lặng nhìn về phía túp lều nhỏ, nơi ánh đèn dầu le lói chiếu bóng Lâm lên vách lá, đôi mắt đen huyền bỗng lóe lên ánh sáng đỏ quạch như ngọn lửa địa ngục.
Từ sâu trong khu rừng cấm, tiếng gầm gừ của loài thú không tên vang lên não nề. Và không ai ngờ rằng, khi bình minh ló dạng, người ta sẽ tìm thấy xác chết đầu tiên nằm bên bờ suối - trái tim bị moi ra ngoài, trên ngực khắc dòng chữ máu: "Kẻ đánh cắp linh hồn phải trả giá".