Chương 2: Khúc Dạo Đầu Của Địa Ngục

Ánh bình minh đầu tiên của ngày định mệnh ấy đã nhuộm màu máu.

Mặt trời ló dạng như một đồng tiền đồng nóng bỏng lăn trên nền trời tím ngắt, chiếu xiên qua kẽ lá vào xác chết bị moi tim. Những tia nắng vàng nghệ nhảy múa điên cuồng trên làn da xám xịt của ông Lý Văn Sửu, biến vũng máu đông thành một tấm gương dị dạng phản chiếu cả bầu trời đang quay cuồng. Gió núi rên rỉ khúc bi ca tang tóc, mang theo mùi hương ngạt ngào của loài hoa dại - thứ hương vị chua chát của sự chết chóc.

Lâm đứng đó, nhỏ bé và mong manh như chiếc lá mùa thu cuối cùng.

Cậu nép sau tấm lưng còng của bà cụ Tư, đôi mắt trong veo mở to đến đau đớn, nuốt trọn cảnh tượng kinh hoàng vào ký ức non nớt. Những ngón tay trắng nõn nắm chặt chiếc khăn tay thêu hoa cúc - món quà Nam tặng buổi chiều qua. Mùi hương hoa cỏ thoảng từ chiếc khăn hòa lẫn mùi sắt thép tanh nồng của máu, tạo thành thứ hỗn hợp kỳ dị khiến trái tim cậu thắt lại.

"Lại là lời nguyền năm ấy! Chúng trở về rồi!"

Tiếng hét thất thanh của trưởng thôn vang lên như tiếng kèn báo tử. Đám đông co cụm lại như bầy cừu gặp sói dữ, những cái bóng đen dài ngoẵng in trên mặt đất nhảy múa điên loạn. Minh vẫn đứng bất động dưới gốc thông già, tấm áo choàng đen nuốt chửng mọi ánh sáng quanh mình. Đôi mắt anh - hai hố sâu thăm thẳm - dán chặt vào cái xác không tim, khóe miệng khẽ run lên như đang thì thầm điều gì với cõi vô hình.

Nam vội vàng kéo Lâm ra xa, đôi tay ấm áp che chắn đôi mắt trẻ thơ.

"Đừng nhìn nữa em." - Giọng anh vỡ vụn như thủy tinh đập đá, nhưng không giấu nổi vết xước đỏ tươi trên cổ tay - hình móng vuốt quái thú khắc sâu vào da thịt. Lâm khẽ rùng mình, linh tính non nớt mách bảo có gì đó không ổn, nhưng cậu chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, để mặc hơi ấm của Nam xoa dịu nỗi sợ hãi đang trào dâng.

Chiều tà buông xuống làng Đoản Khê như tấm màn tang.

Lâm ngồi co ro trong góc nhà bà cụ Tư, ngón tay nhỏ bé lần theo đường vân trên con bướm gỗ Nam tặng. Tiếng thì thào của các cụ già vọng qua vách lá: "Y hệt mười năm trước... lời nguyền chưa tan...". Ngoài cửa sổ, cơn gió heo may mang theo tiếng khóc ai oán của những linh hồn không nơi trú ngụ.

*(6) Đêm ấy, tiếng sáo của Minh vút lên từ rừng sâu - khúc ca ma quái dẫn lối tử thần.*

Âm thanh u uất quấn lấy những mái nhà như dải lụa đen siết cổ làng Đoản Khê. Lâm chợt tỉnh giấc, trái tim đập thình thịch khi nhận ra bóng ai đó đứng lặng ngoài cửa sổ. Một bàn tay trắng bệch với những ngón tay thon dài luồn qua khe cửa, để lại trên bậu cửa chiếc lá khô hình trái tim bị xé đôi - đường rách còn tươi roi rói nhựa cây.

Bình minh thứ hai mang đến nỗi kinh hoàng mới.

Cả làng xôn xao trước vạt rừng phía tây bị thiêu rụi thành hình tròn hoàn hảo. Giữa đám tro tàn, những dấu chân người in hằn tạo thành vòng tròn kỳ dị - điệu nhảy của quỷ dữ. Nam mặt tái mét kéo Lâm ra khỏi đám đông, nhưng không giấu nổi vết bỏng kỳ lạ trên cổ tay - hình xoáy âm dương đỏ ửng như máu tươi.

"Em phải hứa với anh..."

Nam siết chặt vai Lâm, giọng nói đứt quãng như sợi chỉ đứt: "Dù có nghe thấy gì... đừng bao giờ đi theo tiếng sáo đêm". Lâm gật đầu, nhưng trong lòng cậu, hạt giống tò mò đã nảy mầm - thứ cây độc sẽ đâm xuyên trái tim ngây thơ.

Hoàng hôn buông, Lâm lén theo dấu Minh vào rừng.

Những tia nắng cuối ngày xuyên qua tán lá như những lưỡi kiếm vàng chém ngang bóng tối. Bóng lưng Minh uốn lượn giữa rừng như dải lụa đen sống động. Đột nhiên, anh dừng lại trước gốc đa cổ thụ, run rẩy mở chiếc hộp đồng đeo trên cổ. Thứ ánh sáng xanh lè phát ra khiến Lâm bịt miệng - đó là một nửa trái tim vẫn đang đập, những sợi gân máu giãn nở như mạng nhện ma quái.

"Em không nên ở đây."

Giọng nói đầy đau đớn vang lên sau lưng. Nam đứng đó, nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt tái nhợt. Xa xa, tiếng sáo của Minh bỗng chuyển thành âm điệu điên loạn, và từ lòng đất, những bàn tay xương xẩu bắt đầu nhô lên - vũ điệu của cái chết vừa mở màn...