Màn đêm tháng Chạp buông xuống như tấm liệm đen quấn lấy làng Đoản Khê.
Trăng non lưỡi liềm treo lơ lửng trên đỉnh núi, ánh sáng bạc phếch rọi qua kẽ lá tạo thành những chiếc roi quất vào mặt đất. Từng đợt gió rít lên như tiếng khóc than của ngàn linh hồn oan khuất. Lâm đứng chôn chân giữa vòng tròn xương trắng, hơi thở đông thành sương khói trước miệng. Trước mặt cậu, Minh - người thầy năm nào - giờ đứng đó với tấm áo choàng đen phồng lên như đôi cánh quạ, nửa trái tim trong hộp đồng phát ra thứ ánh sáng xanh rợn tựa lửa ma trơi.
"Em đã biết tất cả rồi phải không?"
Giọng Nam vỡ vụn trong đêm, đôi tay bốc lửa đỏ rực như hai ngọn đuốc sống xé toang màn sương. Anh bước tới, để lộ vết bỏng âm dương trên cổ tay giờ đã chuyển sang màu tím ngắt - dấu ấn của lời nguyền sắp đến hồi kết. Lâm lùi lại, lưng chạm vào thân cây đa già, vỏ cây sần sùi như trăm con rắn nhỏ đang bò loạn trên da thịt.
Những mảnh ký ức vỡ vụn ùa về như lũ quét.
Hình ảnh ngôi làng chìm trong biển lửa mười năm trước hiện lên rõ mồn một. Tiếng gào thét của những người thân, mùi thịt cháy khét lẹt, và hai bóng người đứng giữa đống tro tàn - một ôm nửa trái tim rỉ máu, kẻ kia khóc cạn nước mắt bên xác em gái nhỏ. Lâm run rẩy nhận ra mình chính là đứa trẻ sống sót duy nhất, ký ức bị phong ấn bằng phép thuật hắc ám.
"Nó phải trả giá!"
Minh gầm lên như thú dữ, tay nắm chặt nửa trái tim đang đập loạn xạ. Những sợi gân máu bỗng vươn dài như rễ cây độc, quấn chặt lấy cổ tay Lâm. Một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng, kéo theo dòng ký ức đau đớn: Cô em gái bé bỏng của Minh và Nam đã chết thảm trong đêm hỏa hoạn, linh hồn bị mắc kẹt giữa cõi sống và chết.
Tiếng cười khúc khích vang lên từ bóng tối.
Một bóng trắng lơ lửng hiện ra - hình hài một bé gái với khuôn mặt rách nát từng mảng, chiếc váy hoa đã mục rữa theo thời gian. "Anh trai à, em đã tìm thấy cơ thể mới rồi!" - giọng nói the thé như mảnh thủy tinh cào vào tai. Bóng ma lao về phía Lâm, những ngón tay xương xẩu chuẩn bị đâm xuyên lồng ngực.
"Dừng lại!"
Nam xông tới, hai bàn tay lửa nắm lấy vai em gái. Ánh mắt anh chan chứa nỗi đau: "Em không phải là con quỷ này!". Minh đứng lặng người, nửa trái tim trong tay đột nhiên ngừng đập, rơi xuống đất với tiếng "cộp" khô khốc.
Khoảnh khắc của sự thật.
Lâm chợt hiểu tất cả: Hai anh em đã dùng phép cấm thuật chia sẻ trái tim mình để giữ em gái ở lại thế gian. Nhưng linh hồn cô bé dần bị bóng tối xâm chiếm, trở thành thứ quỷ dữ khát máu. Những cái chết gần đây chính là giá phải trả cho sự níu kéo vô vọng ấy.
"Xin lỗi... em gái..."
Mimh cầm dao găm đâm thẳng vào ngực mình, máu tươi phun ra thành những giọt lệ đỏ thẫm. Nam khóc nức nở ôm lấy anh trai, tay nắm chặt nửa trái tim còn lại. Một vầng sáng trắng xóa bùng lên, thiêu rụi tất cả - những bộ xương, bóng ma, và cả hai anh em.
Bình minh thứ ba.
Lâm tỉnh dậy bên gốc đa cổ thụ, trên tay nắm chặt chiếc hộp đồng rỗng không. Xung quanh, làng Đoản Khê yên bình như chưa từng có bi kịch. Nhưng khi cởi áo, cậu thấy trên ngực mình xuất hiện vết sẹo hình trái tim - nơi linh hồn em gái Minh và mảnh hồn của hai anh em kia đang yên nghỉ
Khúc dạo cuối.
Từ đó, tiếng sáo đêm không còn vang lên nữa. Chỉ còn gió núi thì thào khúc bi ca tưởng niệm, và Lâm - kẻ sống sót cuối cùng - giờ đã hiểu vì sao trái tim mình luôn đau nhói mỗi khi trăng về...