Ánh bình minh đầu tiên sau đêm kinh hoàng ấy len qua kẽ lá, khẽ chạm vào chiếc hộp đồng nằm lăn lóc trên nền đất ẩm. Lâm nhặt nó lên, bàn tay run rẩy như chiếc lá cuối thu. Hộp đã mở toang, bên trong chỉ còn lại một mảnh giấy vàng úa, nét chữ nguệch ngoạc như bị ai đó viết vội trong cơn tuyệt vọng tột cùng.
"Nếu ngươi đọc được dòng này, nghĩa là phép thuật của ta đã thất bại. Linh hồn nàng ấy không thể siêu thoát. Nó sẽ tìm đường trở lại... thông qua ngươi."
Gió sớm thoảng qua, mảnh giấy mỏng manh tan thành tro bụi, bay lên hòa vào làn sương mờ ảo như một linh hồn vừa thoát xác. Lâm đưa tay hứng lấy những hạt tro li ti, chúng lập tức thấm vào da thịt như nước thấm vào cát. Một cảm giác lạnh buốt lan dọc sống lưng.
Một cơn đau nhói bất ngờ xé toạc lồng ngực Lâm. Vết sẹo hình trái tim - vết tích cuối cùng của đêm định mệnh - bỗng đỏ ửng lên như bị nung trong lò lửa. Từng mạch máu xung quanh giãn nở, nổi lên dưới làn da như những con sông nhỏ cuồn cuộn chảy về biển lớn.
"Đừng kháng cự... Ta chỉ muốn được sống thôi mà...
Giọng nói ấy - the thé, trẻ con nhưng đầy ma mị - vang lên từ chính vết sẹo đang thổn thức. Lâm hoảng hốt nhận ra tiếng nói đó không phát ra từ bên ngoài, mà vang vọng từ sâu thẳm trong tâm trí mình.
Khi lật úp chiếc hộp, ánh sáng ban mai lướt qua làm lộ ra dòng chữ khắc chìm dưới đáy, những nét khắc sâu hoắm như bị ai đó dùng móng tay bấm vào kim loại:
"Hộp này dành cho Lâm - đứa trẻ cuối cùng của Đoản Khê."
Nhưng chữ "Lâm" bị một nhát dao gạch chéo thô bạo, vết khứa sâu đến mức làm biến dạng cả bề mặt đồng. Bên cạnh, nét mực đen tươi viết tên khác: Tiểu Linh - cái tên như một lời nguyền, mỗi nét chữ như đang chảy ra thứ dịch nhờn màu đỏ thẫm.
Những mảnh ghép cuối cùng ập về như trận lũ quét. Lâm ngã quỵ, hai tay ôm lấy đầu khi sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt:
- Cậu không phải nạn nhân vô tội, mà là vật chứa được chọn từ thuở ấu thơ, một cái bình chứa linh hồn được nuôi dưỡng suốt mười năm trời.
- Nam và Minh chưa bao giờ là anh em ruột - họ chỉ là hai pháp sư đến để hoàn tất nghi lễ hiến tế, những kẻ thực hiện lời nguyền cổ xưa.
- Chiếc hộp gỗ kia không phải để bảo vệ, mà là quan tài di động chờ ngày chôn sống Lâm, một cỗ máy chuyển kiếp tinh vi.
Một hơi thở lạnh buốt phả vào gáy, mùi ẩm mốc của đất mồ hòa lẫn mùi máu khô. Lâm chậm rãi quay lại, từng động tác như đang chống lại sức ép vô hình.
Tiểu Linh đứng đó - khuôn mặt đã lành lặn hoàn hảo, làn da trắng như tuyết mới rơi. Nhưng đôi mắt... Ôi chao, đôi mắt ấy đen kịt không đáy, như hai cái giếng sâu thẳm chực nuốt chửng linh hồn người sống.
"Anh trai... Ơi không, nhầm người rồi.- Giọng nó vẫn ngọt như mía lùi, nhưng nụ cười thì rộng đến tận mang tai, để lộ hàm răng nhọn hoắt như của loài cá dữ. "Nhưng không sao... Ta sẽ điều chỉnh lại cho đúng..."
Lâm giật lùi, nhưng bàn chân như dính chặt vào đất. Từ vết sẹo trên ngực, những sợi tóc đen dài bắt đầu mọc ra, quấn lấy cổ cậu như những con rắn độc đói khát. Mỗi sợi tóc đều có cảm giác như một sinh thể sống, đầu mút của chúng đâm nhẹ vào da thịt, hút lấy từng giọt sinh khí.
"Lâm! Đập vỡ chiếc hộp! Đó là linh hồn thật của nó!"
Giọng Nam vang lên từ hư vô, đầy khẩn thiết, nhưng cũng đượm chút gì đó xót xa.
Chiếc hộp đồng rung lên dữ dội trong tay Lâm, nóng đến mức làm bỏng rát lòng bàn tay. Khi đập mạnh xuống đá, một thứ gì đó lăn ra với âm thanh ộp ệp - một trái tim người vẫn còn tươi rói dù đã mười năm nằm trong bóng tối, những sợi gân máu co bóp yếu ớt như con sâu đo sắp chết.
Tiểu Linh gào thét: "KHÔNG! ĐÓ LÀ CỦA TA!"- giọng nó vỡ ra thành trăm ngàn âm thanh chói tai, như tiếng thủy tinh vỡ tan.
Lâm nghiến răng, giẫm mạnh lên trái tim ấy. Một tiếng nổ chát chúa vang lên, cả khu rừng rung chuyển như động đất.
- Tiểu Linh tan thành tro, bay lên như đàn bướm đen trong cơn gió xoáy
- Vết sẹo trên ngực Lâm rỉ máu đen, nhưng lần này là máu thật, máu của chính cậu
- Chiếc hộp gỗ của Nam bật mở, lộ ra một mảnh xương sườn nhỏ cùng mảnh giấy vàng đã ố màu: "Tha thứ cho anh, em trai."
Khi mặt trời lên cao, Lâm tỉnh lại trong ngôi nhà hoang - nơi xưa kia từng là nhà của Minh. Trên bàn gỗ mục, chiếc hộp gỗ đã mở toang, bên trong là cuốn nhật ký của Nam, trang cuối viết bằng thứ mực đặc biệt mà chỉ khi tiếp xúc với máu mới hiện lên:
"Ta biết mình sẽ chết. Nhưng ta cố ý nhập hồn vào Lâm - đứa em ruột thật sự mà ta đã bỏ rơi mười năm trước. Đó là cách duy nhất để phá vỡ lời nguyền."
Dòng chữ cuối cùng nhuộm đỏ như máu, mỗi nét chữ như đang thổn thức:
"Khi em đọc được những dòng này, nghĩa là linh hồn ta đã hy sinh để Tiểu Linh không chiếm được thân xác em. Sống thật tốt nhé... đồ ngốc."