Chương 1: Xuyên Việt Bất Ngờ Và Lựa Chọn Khó Khăn

Chương 1: Xuyên Việt Bất Ngờ Và Lựa Chọn Khó Khăn

Ánh sáng trắng xóa cuối cùng cũng dịu đi, thay vào đó là cảm giác ẩm ướt và mùi hỗn tạp khó tả xộc thẳng vào mũi Phong Chi Khuê. Cậu chớp mắt liên tục, cố gắng điều chỉnh thị lực sau cơn choáng váng đột ngột. Thay vì màn hình máy tính quen thuộc với giao diện game đang dang dở, trước mắt cậu giờ đây là những bức tường gạch cũ kỹ, loang lổ rêu xanh, hai bên ép sát lại tạo thành một con ngõ nhỏ hẹp và tối tăm. Dưới chân là nền xi măng nứt nẻ, đọng lại vài vũng nước tù bẩn thỉu phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ phía cuối ngõ.

"Đây... là đâu?" Khuê lẩm bẩm, giọng khàn đặc. Cổ họng cậu khô khốc như vừa nuốt phải cả sa mạc.

Cậu đưa tay lên véo má mình một cái thật đau. Cảm giác nhói lên rõ ràng xác nhận cậu không hề mơ ngủ. Chỉ vài giây trước, cậu còn đang ngồi trên chiếc ghế gaming thân thuộc, tai đeo headphone, tay thoăn thoắt trên bàn phím và chuột, mải mê cày cuốc trong thế giới ảo của "Vĩnh Hằng Chi Lộ". Một trận chiến boss căng thẳng, một pha xử lý xuất thần, và rồi... bùm! Mọi thứ trắng xóa. Khi ý thức quay trở lại, cậu đã ở đây.

Hoảng loạn bắt đầu xâm chiếm tâm trí Khuê. Cậu quay đầu lia lịa, nhìn khắp con ngõ nhỏ. Nó không dài, chỉ chừng hơn chục mét, một đầu dẫn ra một con đường có vẻ đông đúc hơn với tiếng xe cộ và ánh đèn le lói, đầu kia là bức tường cụt. Rác thải vương vãi khắp nơi, vài thùng rác nhựa đổ nghiêng, bốc lên thứ mùi chua lòm khó chịu. Rõ ràng đây không phải là khu chung cư sạch sẽ nơi cậu ở. Càng không thể là một phần của trò chơi.

"Không thể nào... Mình bị bắt cóc sao? Hay là..." Hàng loạt giả thuyết điên rồ vụt qua đầu Khuê, mỗi cái lại càng khiến cậu thêm sợ hãi. Cậu thử cử động tay chân, không có dây trói, cơ thể vẫn lành lặn, chỉ có bộ đồ ngủ hình gấu trúc hơi lạc lõng giữa khung cảnh này.

Ngay lúc sự hoang mang lên đến đỉnh điểm, một âm thanh máy móc vang lên trong đầu cậu, đồng thời trước mặt, lơ lửng giữa không trung, xuất hiện một bảng thông báo màu xanh lam mờ ảo, giống hệt giao diện trong các trò chơi điện tử.

[Chào mừng ký chủ đến với thế giới mới!]

[Xác nhận hoàn tất quá trình xuyên việt.]

[Hệ thống Xuyên Việt đang khởi động... 1%... 15%... 48%... 89%... 100%.]

[Khởi động thành công! Hệ thống Xuyên Việt số hiệu 734 sẵn sàng phục vụ ký chủ Phong Chi Khuê!]

Khuê đứng hình mất mấy giây. Bảng thông báo hư ảo? Hệ thống? Xuyên việt?

"Xuyên... xuyên việt?" Cậu lắp bắp.

Cơn sốc vì sự việc khó tin này ập đến, nhưng kỳ lạ thay, nó không mãnh liệt như cậu tưởng. Có lẽ là do kinh nghiệm "tu luyện" qua hàng trăm bộ truyện sảng văn, truyện xuyên không trên mạng. Cái mô-típ nhân vật chính chết bất đắc kỳ tử hoặc đơn giản là... nháy mắt một cái đã sang thế giới khác, còn kèm theo một cái hệ thống bá đạo đã quá quen thuộc với cậu rồi. Cái khiến cậu thực sự hoảng là việc bản thân mình lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện đó, chứ không phải sự tồn tại của cái gọi là "Hệ thống".

Hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, Khuê cố gắng vận dụng hết "kiến thức" đã đọc được. Cậu hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, nói với khoảng không trước mặt, nơi cái bảng màu xanh vẫn đang trôi nổi: "Hệ thống? Ngươi là cái gì? Giải thích chức năng của ngươi đi. Và tại sao... tại sao ta lại ở đây?"

Cái bảng xanh lam lóe lên một chút, rồi dòng chữ mới xuất hiện, kèm theo giọng nói điện tử đều đều vang lên trong đầu Khuê:

[Trả lời ký chủ: Tôi là Hệ thống Xuyên Việt, được thiết kế để hỗ trợ ký chủ sinh tồn và phát triển trong các thế giới khác nhau. Chức năng chính bao gồm: Dịch chuyển ký chủ qua các thế giới (đa vũ trụ), cung cấp nhiệm vụ, đánh giá và trao thưởng dựa trên hoàn thành nhiệm vụ, kho chứa đồ cá nhân, và các chức năng hỗ trợ khác sẽ được mở khóa theo tiến độ.]

[Về lý do ký chủ xuyên việt: Ký chủ được lựa chọn ngẫu nhiên bởi dòng chảy hỗn loạn của đa vũ trụ. Không có lý do cụ thể nào khác.]

"Lựa chọn ngẫu nhiên? Dòng chảy hỗn loạn?" Khuê lẩm bẩm, cảm thấy cái lý do này vừa qua loa lại vừa... hợp lý một cách kỳ quặc trong bối cảnh này. Nghe rất giống mấy lời giải thích trong truyện. "Vậy là ta sẽ phải đi qua nhiều thế giới khác nhau, làm nhiệm vụ để mạnh lên?"

[Chính xác. Nhiệm vụ sẽ được đưa ra tùy thuộc vào tình hình thế giới hiện tại và mục tiêu phát triển của ký chủ. Phần thưởng bao gồm điểm thuộc tính, kỹ năng, vật phẩm, trang bị, kiến thức, hoặc thậm chí là quyền hạn đặc biệt.]

Khuê gật gù. Đúng chuẩn mô-típ cày cấp đa thế giới rồi. Ít nhất thì cũng có cái hệ thống làm bạn đồng hành kiêm kim thủ chỉ (ngón tay vàng - cheat). Dù sao thì cũng tốt hơn là xuyên qua tay trắng hoàn toàn.

Cậu tìm một góc tương đối sạch sẽ trong con ngõ, ngồi xổm xuống, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Bụng cậu bắt đầu réo lên khe khẽ. Mải chơi game, cậu đã bỏ bữa tối. Giờ đây, giữa một thế giới xa lạ, cơn đói càng trở nên rõ rệt hơn.

"Hệ thống, cung cấp thông tin về thế giới này đi. Ta đang ở đâu? Nơi này có gì đặc biệt?" Khuê hỏi tiếp, cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, hoặc ít nhất là không chết đói ngay lập tức.

[Đang truy xuất dữ liệu... Ký chủ hiện đang ở tại Lam Tinh, một thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật tương đương với thế giới gốc của ký chủ vào đầu thế kỷ 21. Tuy nhiên, điểm khác biệt cốt lõi là sự tồn tại của 'siêu phàm'.]

"Siêu phàm?" Mắt Khuê sáng lên. Lại một yếu tố quen thuộc nữa.

[Đúng vậy. Khoảng một trăm năm trước, Lam Tinh trải qua một biến cố được gọi là 'Đại Thức Tỉnh', năng lượng kỳ dị lan tỏa khắp hành tinh. Kể từ đó, một bộ phận nhân loại bắt đầu thức tỉnh những khả năng vượt trội, gọi là 'siêu năng lực' hoặc 'dị năng'. Các quốc gia đã thiết lập hệ thống kiểm soát, đăng ký và đào tạo người sở hữu siêu năng lực. Theo luật pháp hiện hành, mọi công dân khi đủ 18 tuổi đều có cơ hội tham gia 'Nghi Lễ Thức Tỉnh' để kiểm tra tiềm năng siêu phàm của mình.]

[Vị trí hiện tại của ký chủ là Phong Thành, một thành phố lớn nằm ở phía Bắc của Vân Nam Đế Quốc, một trong những cường quốc hàng đầu tại Lam Tinh.]

Phong Thành, Vân Nam Đế Quốc... Lam Tinh... Siêu năng lực... 18 tuổi thức tỉnh...

Thông tin dồn dập khiến Khuê hơi choáng ngợp nhưng cũng đầy hứng khởi. Một thế giới hiện đại có siêu năng lực! Đây chẳng phải là bối cảnh mơ ước của biết bao thanh niên sao? Cậu bắt đầu mơ mộng về tương lai, liệu mình có thể thức tỉnh một năng lực bá đạo nào đó không? Sẽ thật ngầu nếu có thể bay lượn, điều khiển nguyên tố, hay có sức mạnh siêu phàm. Với sự trợ giúp của Hệ thống Xuyên Việt, có lẽ cậu sẽ nhanh chóng trở thành một cường giả đỉnh cao, hô mưa gọi gió, mỹ nữ vây quanh...

Nhưng rồi, một dòng suy nghĩ lạnh lùng cắt ngang dòng mơ mộng của Khuê, như một gáo nước đá dội vào mặt cậu giữa mùa đông.

"Khoan đã..." Cậu lẩm bẩm, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau gáy. "Hệ thống nói ta là 'hoàn tất quá trình xuyên việt', tức là cả cơ thể này của ta đã bị đưa tới đây. Đây không phải là kiểu hồn xuyên nhập vào một thân xác có sẵn!"

Tim Khuê đập thình thịch. Cậu nhận ra một sự thật phũ phàng.

Nếu là hồn xuyên, cậu có thể thừa hưởng thân phận, gia đình, nhà cửa, thậm chí là ký ức của nguyên chủ. Nhưng cậu là cả người xuyên qua! Điều đó có nghĩa là ở thế giới Lam Tinh này, Phong Chi Khuê cậu là một kẻ hoàn toàn xa lạ.

Không nhà cửa.

Không tiền bạc.

Không người thân.

Không bối cảnh.

Quan trọng nhất... KHÔNG GIẤY TỜ TÙY THÂN!

Trong một thế giới hiện đại có quản lý chặt chẽ, đặc biệt là với sự tồn tại của siêu năng lực, một kẻ không có thân phận hợp pháp chẳng khác nào một quả bom nổ chậm. Cậu sẽ bị coi là dân nhập cư trái phép, gián điệp, hoặc tệ hơn là một phần tử nguy hiểm cần bị loại bỏ. Cái viễn cảnh trở thành cường giả còn chưa thấy đâu, nguy cơ bị tóm vào tù hoặc bị "biến mất" đã hiện ra ngay trước mắt.

"Chết tiệt!" Khuê ôm đầu, cảm giác tuyệt vọng bắt đầu len lỏi. "Thế này thì sống sót kiểu gì đây?"

Đang lúc đầu óc rối như tơ vò, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Khuê. Cậu nhớ lại vô số tình tiết "cứu mạng" trong các bộ truyện xuyên không.

"Hệ thống!" Cậu gọi lớn, giọng đầy hy vọng mong manh. "Theo thông lệ, xuyên việt giả lần đầu như ta phải có... phải có gói quà tân thủ chứ đúng không? Mau kiểm tra xem!"

[Kiểm tra kho đồ cá nhân... Xác nhận có một 'Gói Quà Tân Thủ' chưa mở.]

"Có thật!" Khuê suýt nhảy cẫng lên vì sung sướng. Đúng là trời không tuyệt đường người mà! "Mở nó ra! Mở ngay lập tức!"

[Xác nhận mở 'Gói Quà Tân Thủ'.]

Ngay khi giọng nói hệ thống vừa dứt, một luồng sáng vàng ấm áp tụ lại trước mặt Khuê, ngay trên nền đất bẩn thỉu của con ngõ. Ánh sáng tan đi, để lại một tấm thẻ bài hình chữ nhật, làm bằng chất liệu tựa như vàng ròng, nhưng lại nhẹ bẫng. Trên bề mặt thẻ có khắc mấy chữ đơn giản: [Thẻ Kỹ Năng: 3 Chọn 1]

[Chúc mừng ký chủ nhận được Thẻ Kỹ Năng Đặc Biệt. Đây là phần thưởng từ Gói Quà Tân Thủ, đảm bảo mang lại cho ký chủ một khả năng khởi đầu mạnh mẽ. Do là phần thưởng đặc biệt, chất lượng kỹ năng chắc chắn sẽ vượt trội - nói theo cách của ký chủ là 'buff bẩn'.] - Giọng hệ thống vẫn đều đều nhưng không hiểu sao Khuê lại nghe ra một chút... tự hào?

"Buff bẩn! Tốt! Quá tốt!" Khuê cười toe toét, mọi lo lắng tạm thời bị ném ra sau đầu. Có kỹ năng mạnh ngay từ đầu thì khả năng sống sót và phát triển sẽ tăng vọt. Cậu không chút ngần ngại, đưa tay chạm vào tấm thẻ vàng.

Vù!

Tấm thẻ hóa thành một luồng sáng vàng rực rỡ, bay lên không trung rồi tách ra thành ba luồng sáng nhỏ hơn. Ba luồng sáng này nhanh chóng ngưng tụ lại, biến thành ba tấm thẻ bài giống hệt nhau về kích thước và chất liệu, chỉ khác chữ khắc trên đó. Chúng lơ lửng trước mặt Khuê.

[Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt thành công Thẻ Kỹ Năng Đặc Biệt! Ngài đã nhận được cơ hội sở hữu một trong ba kỹ năng siêu cấp 'buff bẩn'. Xin hãy lựa chọn một trong ba thẻ bài sau:]

Khuê nín thở, nhìn chăm chú vào ba tấm thẻ bài. Hy vọng về một kỹ năng hủy thiên diệt địa, hoặc ít nhất cũng phải cực kỳ bá đạo đang dâng trào trong lòng cậu.

Thế nhưng...

Trên tấm thẻ bài thứ nhất, chỉ có độc một chữ: [ Gian ]

Trên tấm thẻ bài thứ hai, cũng chỉ có độc một chữ: [ Xuất ]

Và trên tấm thẻ bài thứ ba, vẫn chỉ là một chữ duy nhất: [ Thích ]

Không hề có bất kỳ hoa văn hoa mỹ nào. Không có một dòng mô tả chức năng nào. Không có chỉ số hay phân loại cấp bậc nào cả. Chỉ có ba chữ Hán đơn độc, trông vừa đơn giản lại vừa bí hiểm đến lạ lùng.

Khuê đứng hình lần thứ hai trong ngày. Cậu dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng không, vẫn chỉ là ba chữ đó.

"CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY?!" Cậu không nhịn được mà hét toáng lên, vang vọng cả con ngõ nhỏ. "Gian? Xuất? Thích? Đây mà là kỹ năng siêu cấp buff bẩn á? Thậm chí một dòng chú thích cũng không có! Hệ thống, ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Gian là gian xảo? Xuất là xuất ra cái gì? Thích là thích ứng hay là thích khách đây hả?!"

Sự hụt hẫng và tức giận khiến Khuê muốn lật bàn, nhưng vấn đề là chẳng có cái bàn nào ở đây cả. Cậu chỉ có thể giơ ngón tay run run chỉ vào ba tấm thẻ bài đang lơ lửng kia.

[Trả lời ký chủ: Đây là ba kỹ năng khởi đầu tiềm năng dành cho ngài. Đúng như đã nói, chúng đều sở hữu sức mạnh vượt trội theo một cách riêng. Tuy nhiên, bản chất thực sự và công dụng của kỹ năng chỉ có thể được biết sau khi ký chủ đưa ra lựa chọn cuối cùng.] - Giọng hệ thống vẫn bình tĩnh đến đáng ghét. [Xin hãy lựa chọn cẩn thận.]

"Chọn cẩn thận cái đầu ngươi ấy! Không có thông tin thì chọn kiểu gì?" Khuê gào lên trong bất lực. Cảm giác như bị lừa đảo. Rõ ràng nói là buff bẩn, là hàng xịn, giờ lại đưa ra ba cái lựa chọn mù mờ như đánh đố thế này.

Cậu nhìn chằm chằm vào ba chữ.

Gian : Nghĩa thường thấy nhất là gian xảo, gian trá, thậm chí là gian dâm. Nghe không có vẻ gì là tốt đẹp cả. Nhưng biết đâu, trong thế giới này, "gian" lại mang ý nghĩa khác? Có thể là trí tuệ siêu việt, khả năng nhìn thấu lòng người, hoặc năng lực thao túng, lừa gạt đỉnh cao? Trong hoàn cảnh không tiền không thân phận này, một chút "gian" có khi lại cần thiết để sinh tồn. Nhưng lỡ nó là cái gì đó tà đạo thì sao?

Xuất : Nghĩa là ra, đi ra, xuất hiện, sản xuất, vượt trội. Một chữ rất nhiều nghĩa. Có thể là kỹ năng dịch chuyển tức thời, giúp cậu chạy trốn? Hay là khả năng tạo ra vật phẩm từ hư không? Hoặc là một dạng cường hóa, khiến cậu trở nên "xuất chúng"? Nghe có vẻ an toàn và đa dụng hơn chữ "Gian". Nhưng nếu nó chỉ đơn giản là... mở một cánh cửa thì sao? Quá tầm thường!

Thích : Chữ này lại càng mơ hồ vì có thể là hai chữ khác nhau đồng âm. Nếu là "Thích" trong "thích hợp", "thích ứng", thì đó có thể là năng lực học hỏi siêu tốc, khả năng thích nghi với mọi môi trường, mọi tình huống. Một kỹ năng sinh tồn cực mạnh, rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. Nhưng nếu là "Thích" trong "cái gai", "đâm", "ám sát", thì lại là một kỹ năng thiên về chiến đấu, tấn công đơn mục tiêu cực mạnh. Nghe rất ngầu, rất "sát thủ", nhưng liệu có quá phiến diện không? Và liệu nó có khiến cậu trở thành mục tiêu bị truy đuổi?

Ba chữ, ba khả năng bí ẩn. Hệ thống nói chúng đều là "buff bẩn", nhưng Khuê không thể nào hình dung được cái "bẩn" của chúng nằm ở đâu. Chọn sai một ly, có thể đi cả tương lai.

Gió lạnh từ cuối ngõ thổi vào, mang theo hơi ẩm và mùi tanh tưởi, khiến Khuê rùng mình. Cậu vẫn ngồi xổm đó, giữa con ngõ tối tăm bẩn thỉu của Phong Thành xa lạ, đối mặt với lựa chọn đầu tiên, và có lẽ là quan trọng nhất, trên con đường xuyên việt đầy bất định này.

Gian, Xuất, hay Thích?

Thời gian không chờ đợi ai. Cậu biết mình phải nhanh chóng quyết định. Nhưng quyết định như thế nào đây?

Ánh mắt Phong Chi Khuê lướt qua lại giữa ba tấm thẻ bài. Gian, Xuất, Thích. Mỗi chữ như một cánh cửa dẫn đến một tương lai mờ mịt.

Gian xảo? Có thể giúp cậu luồn lách, nhưng liệu có đủ sức mạnh thực sự? Nghe không đáng tin.

Thích khách? Sức mạnh tấn công trực diện có vẻ hấp dẫn trong thế giới nguy hiểm này, nhưng Khuê không chắc mình sẵn sàng cho con đường đẫm máu đó. Nó quá cực đoan.

Xuất... Chữ này vẫn có vẻ cân bằng nhất. Nếu nó là "Xuất hiện", khả năng di chuyển, tàng hình hay dịch chuyển tức thời sẽ là cứu cánh tuyệt vời cho tình cảnh hiện tại. Thoát khỏi đây, tìm nơi an toàn, tránh né rắc rối. "Xuất hồn" thì hơi đáng sợ, nhưng "Xuất hiện" thì thực dụng hơn nhiều. So với sự mờ ám của "Gian" và sự bạo lực của "Thích", "Xuất" có vẻ là lựa chọn an toàn và linh hoạt nhất.

"Thôi được rồi," Khuê nghiến răng, hạ quyết tâm. Sự tuyệt vọng không cho phép cậu chần chừ thêm nữa. "An toàn là trên hết, khả năng di chuyển và thoát thân là cần thiết nhất lúc này. Ta chọn... [ Xuất ]!"

Ngón tay cậu run rẩy chạm vào tấm thẻ bài ở giữa. Ngay lập tức, hai tấm thẻ [ Gian ] và [ Thích ] mờ đi rồi tan biến vào không khí. Tấm thẻ [ Xuất ] bùng lên ánh sáng trắng tinh khiết, hóa thành một luồng sáng chui thẳng vào giữa trán Khuê, mang theo cảm giác mát lạnh dễ chịu.

Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu, kèm theo bảng thông báo quen thuộc:

[Chúc mừng ký chủ đã lựa chọn thành công!]

[Kỹ năng khởi đầu đã được trao: Hệ Thống Kiểm Soát Xác Suất Tuyệt Đối (Cấp độ: Sơ Khởi)]

[Mô tả: Bạn có khả năng điều chỉnh xác suất xảy ra của mọi sự kiện. Mọi giới hạn đều là vô nghĩa.]

Khuê ngớ người. "...Kiểm soát Xác suất? Tuyệt đối? Cái... cái gì cơ?"

Đầu óc cậu trống rỗng. Hoàn toàn không phải "Xuất hiện" hay dịch chuyển như cậu đã hy vọng và đặt cược vào. Xác suất? Cái khái niệm trừu tượng, khô khan trong sách giáo khoa? Đây mà là kỹ năng khởi đầu "buff bẩn"? Hệ thống có nhầm lẫn gì không vậy?

Ọc... ọec...

Tiếng bụng réo dữ dội kéo Khuê về thực tại tàn khốc. Cậu đói lả đi rồi. "Chết tiệt, đói muốn xỉu," Khuê ôm bụng, vô thức lẩm bẩm. "Giá mà có cái gì ăn được xuất hiện ngay chỗ này..."

Keng!

Một tiếng động nhỏ vang lên gần đó. Theo phản xạ, Khuê nhìn về phía phát ra âm thanh. Nắp một thùng rác nhựa bị kênh lên một cách kỳ lạ, để lộ ra một cái bánh bao thịt còn bọc trong giấy bóng, trông vẫn còn mới và sạch sẽ, như thể có ai đó vừa vô tình làm rơi vào đó thay vì vứt đi.

"Hả?" Khuê ngạc nhiên. Cậu bước tới, nhặt cái bánh bao lên một cách nghi hoặc. Không có dấu hiệu gì bất thường. Cậu dè dặt cắn thử một miếng. Vị thịt thơm lừng, vỏ bánh mềm mại, vẫn còn hơi ấm. Đúng là đồ ăn được!

Sự trùng hợp này quá kỳ lạ. Chẳng lẽ... là do cái "Xác Suất" kia? Nó không tạo ra đồ ăn, mà nó... sắp đặt để cậu tìm thấy đồ ăn?

Ý nghĩ đó khiến Khuê rùng mình. Cậu nhìn xuống bộ đồ ngủ gấu trúc trên người, rồi nhìn quanh con hẻm tồi tàn. Cậu cần tiền, cần quần áo, cần một chỗ ở. Nếu cái năng lực này thực sự là điều khiển xác suất...

"Thử xem," Khuê thì thầm, tim đập nhanh hơn. Cậu tập trung tinh thần, cố gắng "ra lệnh" cho cái hệ thống vô hình. "Xác suất... xác suất tôi tìm thấy tiền trong con hẻm này là 100%!"

Cậu nín thở, bước đi dò xét xung quanh. Đi được vài bước, mũi chân cậu vấp phải một vật cộm lên dưới lớp rác mỏng. Cúi xuống, Khuê gạt lớp giấy bẩn ra. Một chiếc ví da màu đen! Cậu vội mở ra xem. Không có giấy tờ tùy thân, nhưng có một xấp tiền polymer đủ loại mệnh giá!

"Trời ơi! Thật luôn!" Khuê không thể tin vào mắt mình. Nó không phải may mắn, không phải ảo giác. Cậu thực sự đã thay đổi xác suất để tìm thấy tiền!

Một luồng điện chạy dọc sống lưng. Khả năng này... nó không phải dịch chuyển, không phải tàng hình, nhưng nó còn bá đạo hơn thế gấp vạn lần! Nếu cậu có thể điều khiển xác suất của mọi sự kiện...

Khuê hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự phấn khích điên cuồng đang dâng trào. Cậu cần phải bình tĩnh, cần phải thử nghiệm thêm, nhưng trước hết, phải rời khỏi cái nơi quái quỷ này đã.

"Được rồi, Hệ thống hay Xác suất gì đó," cậu nói, giọng đã tự tin hơn hẳn. "Xác suất tôi rời khỏi con hẻm này một cách an toàn, không bị bất kỳ ai chú ý hay gây sự... là 100%!"

Cậu nhét ví tiền vào túi áo ngủ hình gấu trúc một cách cẩn thận, chỉnh lại cổ áo một chút cho đỡ lôi thôi, rồi ngẩng cao đầu, bước thẳng ra phía miệng hẻm có ánh đèn và tiếng xe cộ. Kỳ lạ thay, vài người đi bộ lướt qua gần đó dường như không hề liếc mắt về phía cậu, hoặc ánh mắt họ lại vô tình bị thu hút bởi thứ gì đó khác ngay đúng lúc cậu đi ngang qua. Cậu cứ thế ung dung bước ra khỏi bóng tối, hòa vào dòng người và ánh đèn của Phong Thành, lòng tràn đầy sự kinh ngạc và một tương lai rộng mở đến khó tin.

Hành trình của "Ta Xác Suất Kiểm Soát Giả" đã chính thức bắt đầu.