Chương 2: Xác Suất Sinh Tồn Và Hé Mở Thế Giới Mới
Bước chân của Phong Chi Khuê vẫn còn hơi run khi cậu hòa vào dòng người trên vỉa hè rộng lớn của Phong Thành. Con hẻm tối tăm, ẩm thấp và cảm giác tuyệt vọng khi vừa xuyên việt dường như đã lùi lại phía sau, nhưng dư âm của nó vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở về sự mong manh của cuộc sống mới này.
Ánh đèn neon đủ màu sắc từ các bảng hiệu quảng cáo hắt xuống mặt đường, phản chiếu trên những chiếc xe hơi kiểu dáng hiện đại đang chạy vun vút. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người nói cười rộn rã, tiếng nhạc xập xình từ một cửa hàng nào đó vọng ra – một khung cảnh đô thị về đêm quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ. Khuê ngơ ngác nhìn quanh, cố gắng thu nhận mọi thứ. Những tòa nhà cao tầng san sát, màn hình quảng cáo LED khổng lồ trình chiếu những đoạn clip hào nhoáng, thỉnh thoảng lại có vài người ăn mặc kỳ lạ lướt qua – có lẽ là thời trang của thế giới này, hoặc cũng có thể liên quan đến cái gọi là "siêu phàm" mà Hệ thống đã đề cập.
Cậu chợt nhận ra một điều. Mặc dù cậu đang đi giữa phố đông, trong bộ đồ ngủ gấu trúc lố bịch, nhưng dường như không ai thực sự để ý đến cậu. Ánh mắt họ lướt qua, thờ ơ, hoặc bị thu hút bởi thứ gì đó khác ngay đúng lúc cậu đi tới. Hiệu ứng "Xác suất 100% không bị chú ý" vẫn còn tác dụng. Cảm giác này vừa an toàn lại vừa kỳ quái. Giống như cậu đang chơi game ở chế độ tàng hình vậy.
Tuy nhiên, Khuê không muốn dựa dẫm vào nó quá lâu. Thứ nhất, nó cho cậu cảm giác không chân thực, tách biệt khỏi thế giới. Thứ hai, cậu không chắc việc duy trì trạng thái này có tiêu tốn gì không – năng lượng tinh thần chẳng hạn? Dù Hệ thống nói là "vô nghĩa giới hạn", nhưng cẩn thận vẫn hơn. Nghĩ vậy, cậu thầm nhẩm trong đầu: "Giảm xác suất không bị chú ý xuống còn... 10% thôi."
Ngay lập tức, cảm giác "vô hình" mờ đi. Vài ánh mắt tò mò bắt đầu liếc về phía bộ đồ ngủ của cậu, kèm theo những tiếng xì xào nho nhỏ. Khuê đỏ mặt, vội vàng kéo cao cổ áo, bước nhanh hơn. Ưu tiên hàng đầu bây giờ: quần áo! Cậu không thể đi lông nhông khắp nơi với bộ dạng này được.
Nhưng mua quần áo ở đâu? Các cửa hàng thời trang sáng trưng dọc con phố này trông có vẻ đắt đỏ, và cậu thì không muốn gây chú ý thêm nữa. Cậu cần một nơi kín đáo, giá rẻ, và quan trọng là có đồ vừa với cậu.
"Được rồi, Hệ thống Xác Suất," Khuê lẩm bẩm, tập trung tinh thần. "Xác suất mình tìm thấy một cửa hàng bán quần áo cũ hoặc giá rẻ, không quá đông người, có đồ vừa size và còn mở cửa, trong phạm vi đi bộ 5 phút tới là... 100%!"
Cậu bắt đầu rảo bước, mắt đảo quanh các con phố nhánh. Cậu đi qua một trung tâm thương mại sầm uất, lướt qua vài cửa hàng tiện lợi sáng đèn. Theo một "cảm giác mách bảo" kỳ lạ, cậu rẽ vào một con phố nhỏ hơn, ít ánh đèn hơn. Và rồi, ở gần cuối con phố, nép mình giữa một tiệm sửa xe cũ và một quán ăn đêm đã đóng cửa, là một cửa hàng nhỏ với tấm biển hiệu bằng gỗ đã bạc màu: "Quần Áo Cũ An Nhiên". Ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ bên trong.
"Đây rồi!" Khuê thầm reo lên. Trông nó đúng như những gì cậu mong muốn: cũ kỹ, kín đáo, và có vẻ rẻ tiền. Cậu đẩy nhẹ cánh cửa gỗ ọp ẹp bước vào.
Bên trong cửa hàng khá chật chội, chất đầy những giá treo quần áo đủ loại, từ áo sơ mi, quần jean, áo khoác cho đến vài bộ đồ có vẻ là đồng phục cũ. Không khí có mùi ẩm mốc đặc trưng của đồ cũ, nhưng mọi thứ được sắp xếp khá gọn gàng. Ngồi sau chiếc quầy gỗ nhỏ ọp ẹp là một bà lão tóc bạc trắng, đeo kính lão dày cộp, đang lim dim đọc một tờ báo giấy cũ.
Nghe tiếng chuông gió trên cửa kêu leng keng, bà lão ngẩng đầu lên, đôi mắt sau cặp kính nheo lại nhìn Khuê từ đầu đến chân, dừng lại khá lâu ở bộ đồ ngủ hình gấu trúc. Khuê cảm thấy hơi mất tự nhiên, cố gắng mỉm cười thân thiện.
"Cháu chào bà ạ. Cháu muốn... tìm vài bộ quần áo."
Bà lão không nói gì, chỉ hất hàm về phía mấy giá đồ. "Tự chọn đi. Giá ghi trên mác."
Khuê thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lẩn vào giữa các giá đồ. Cậu chọn một chiếc quần jean màu xanh đậm trông còn khá mới, một chiếc áo phông đen trơn đơn giản, và một chiếc áo khoác gió mỏng màu xám. Cậu liếc nhìn giá tiền, tổng cộng cũng tốn gần một nửa số tiền cậu vừa "nhặt" được trong con hẻm.
"Hơi đắt nhỉ," cậu nghĩ thầm. "Hay là thử...?" Cậu liếc nhìn bà lão vẫn đang cắm cúi đọc báo. "Xác suất bà chủ tự nguyện giảm giá 10% cho mình là... 70%." Cậu đặt một xác suất không quá cao để xem sao.
Cậu mang quần áo ra quầy. Bà lão đặt tờ báo xuống, cầm lấy từng món đồ, lẩm nhẩm tính tiền. Đến lúc báo giá, bà đột nhiên dừng lại, nhìn Khuê rồi lại nhìn đống quần áo, khẽ tặc lưỡi.
"Thôi được rồi. Đồ cũ cả, cậu thanh niên trông cũng tội nghiệp. Bớt cho cậu 10% đấy. Lần sau có đồ tốt thì mang đến đây bán lại cho bà."
Khuê ngẩn người. Nó hiệu quả! Xác suất 70% và bà lão thực sự đã giảm giá! Cậu vội vàng cảm ơn rối rít, trả tiền rồi hỏi mượn phòng thử đồ. May mắn là có một cái phòng nhỏ xíu, chỉ vừa đủ xoay người, được che tạm bằng một tấm rèm vải hoa cũ kỹ.
Cậu nhanh chóng thay bộ đồ mới. Vừa vặn! Chiếc quần jean, áo phông và áo khoác, tuy không phải hàng hiệu nhưng sạch sẽ, lành lặn và quan trọng nhất là khiến cậu trông giống một người bình thường. Cậu gấp bộ đồ ngủ gấu trúc lại, nhét tạm vào chiếc túi nilon bà chủ vừa đưa. Cảm giác tự tin hơn hẳn. Bước ra khỏi cửa hàng, Khuê hít một hơi thật sâu không khí đêm của Phong Thành. Quần áo đã xong, việc tiếp theo: tìm một chỗ để ngả lưng.
Đi lang thang ngoài đường cả đêm không phải là ý hay, nhất là ở một nơi xa lạ. Cậu cần một nơi an toàn, dù chỉ là tạm thời, để nghỉ ngơi và suy nghĩ. Khách sạn lớn chắc chắn đòi hỏi giấy tờ tùy thân, thứ mà cậu không hề có. Nhà nghỉ bình dân hoặc phòng trọ ngắn hạn có lẽ là lựa chọn khả dĩ hơn.
"Ok, Hệ thống, hiệp hai nào," Khuê lại tập trung. "Xác suất mình tìm được một nhà nghỉ hoặc phòng trọ cho thuê theo ngày, giá cả phải chăng, đủ an toàn, không yêu cầu thủ tục giấy tờ phức tạp và hiện đang còn phòng trống, trong vòng 15 phút đi bộ từ đây là... 100%!"
Lần này, Khuê không chủ động tìm kiếm nữa mà để "cảm giác" dẫn đường. Cậu rẽ vào một con đường khác, rồi lại rẽ tiếp vào một con hẻm nhỏ hơn, nhưng sạch sẽ và có đèn đường sáng hơn con hẻm cậu vừa thoát ra. Đi sâu vào trong một đoạn, cậu nhìn thấy một tòa nhà ba tầng trông khá cũ nhưng được sơn lại màu vàng nhạt sạch sẽ, trước cửa có treo tấm biển nhỏ "Nhà Nghỉ Bình An - Phòng cho thuê theo ngày/giờ".
"Có vẻ ổn," Khuê nghĩ. Cậu đẩy cửa kính bước vào. Quầy lễ tân nhỏ nhắn, sạch sẽ, có đặt một chậu cây trầu bà xanh tốt. Ngồi trực quầy là một cô gái trẻ trông khá mệt mỏi, đang lướt điện thoại.
"Cho hỏi, còn phòng đơn không ạ?" Khuê hỏi.
Cô gái ngẩng lên, nhìn cậu một lượt rồi gật đầu. "Còn ạ. Anh thuê theo ngày hay theo giờ? Theo ngày thì 150 ngàn một đêm. Trả tiền trước." Cô nói một tràng, giọng đều đều không cảm xúc.
"Tôi thuê một đêm," Khuê nói, lấy ví ra. Cậu hy vọng cô gái không đòi hỏi giấy tờ gì.
"Cho xin thông tin cơ bản để đăng ký tạm trú nhé," cô gái nói, đẩy ra một tờ phiếu nhỏ.
Tim Khuê hơi thót lại. Giấy tờ! Nhưng rồi cậu nhìn kỹ tờ phiếu, nó chỉ yêu cầu ghi tên, tuổi (ước chừng), và quê quán. Không yêu cầu số chứng minh thư hay bất cứ giấy tờ nào khác. Có lẽ do đây là nhà nghỉ bình dân, quản lý không quá khắt khe. Lại là hiệu quả của 100% xác suất?
Cậu bịa ra một cái tên phổ thông - Trần Hạo, tuổi 22, quê ở một tỉnh phía Nam xa xôi nào đó, rồi đưa tiền cho cô gái. Cô nhận tiền, đưa lại chìa khóa phòng 203 và không hỏi thêm gì nữa.
Khuê cầm chìa khóa, nhanh chóng đi lên tầng hai. Căn phòng nhỏ, chỉ khoảng 10 mét vuông, kê một chiếc giường đơn, một cái bàn nhỏ ọp ẹp, một cái ghế nhựa và có một phòng vệ sinh khép kín trông cũng khá sạch sẽ. Đơn sơ, nhưng so với con hẻm ban nãy thì đây đúng là thiên đường rồi.
Cậu khóa trái cửa phòng, quăng cái túi nilon đựng bộ đồ ngủ vào góc, rồi thả người xuống chiếc giường cứng. Cảm giác an toàn tạm thời cuối cùng cũng đến. Nằm trên giường, nhìn lên trần nhà trắng đơn điệu, Khuê mới thực sự có thời gian để ngẫm lại mọi chuyện đã xảy ra trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Xuyên việt. Lam Tinh. Phong Thành. Siêu năng lực. Hệ thống. Và cuối cùng là cái năng lực kỳ quái nhưng bá đạo đến khó tin: Kiểm Soát Xác Suất Tuyệt Đối.
Từ một game thủ bình thường, cậu đột nhiên nắm trong tay một quyền năng có thể thay đổi thực tại. Cậu đã dùng nó để tìm đồ ăn, tìm tiền, tìm quần áo, tìm chỗ ở, thậm chí là tránh né sự chú ý và được giảm giá. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến mức phi lý.
"Đây thực sự là 'buff bẩn' rồi," Khuê lẩm bẩm, một nụ cười vừa phấn khích vừa có chút lo lắng nở trên môi. "Nhưng... giới hạn của nó là gì?"
Hệ thống nói "mọi giới hạn đều là vô nghĩa", nhưng liệu có thực sự như vậy? Có cần năng lượng gì để sử dụng không? Hay có tác dụng phụ nào không? Khuê cảm thấy hơi đau đầu nhẹ sau mấy lần tập trung "thiết lập" xác suất, nhưng không rõ là do mệt mỏi vì xuyên việt hay do sử dụng năng lực.
Cậu quyết định thử nghiệm thêm một chút, một cách hệ thống hơn. Cậu bật chiếc TV cũ trong phòng lên. Màn hình nhiễu một lúc rồi hiện lên một kênh ca nhạc nào đó.
"Thử nghiệm 1: Ảnh hưởng thông tin," Khuê nghĩ. "Xác suất mình nắm được thông tin cơ bản về tình hình siêu năng lực và các tin tức quan trọng gần đây ở Phong Thành sau khi xem TV trong vòng 30 phút tới là... 95%."
Cậu ngồi dậy, chăm chú nhìn vào màn hình. Kênh ca nhạc đột nhiên bị ngắt bởi một bản tin đặc biệt.
"...Vừa xảy ra một vụ cướp tại ngân hàng trung tâm Phong Thành. Nghi phạm được cho là một người sở hữu dị năng hệ Kim loại cấp D, đã bị khống chế bởi đội tuần tra đặc nhiệm số 3. Hiện chưa ghi nhận thương vong nào đáng kể..."
"Ồ, có cả phân cấp dị năng à? Cấp D..." Khuê lẩm bẩm.
Bản tin tiếp tục với các thông tin khác: "Học viện Siêu Phàm Phong Thành thông báo tuyển sinh khóa mới...", "Quy định mới về việc sử dụng siêu năng lực nơi công cộng sẽ có hiệu lực từ tháng sau...", "Quảng cáo thiết bị hỗ trợ kiểm soát năng lực X-Gear thế hệ mới..."
Khuê xem một cách chăm chú. Đúng như xác suất cậu đặt ra, các thông tin quan trọng, đặc biệt là về siêu năng lực, liên tục xuất hiện trên màn hình, dù là qua bản tin chính thức, quảng cáo hay các chương trình phụ trợ. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, cậu đã có cái nhìn tổng quan hơn rất nhiều về thế giới này: siêu năng lực là có thật, được quản lý, phân cấp, có trường đào tạo, có luật lệ riêng, và đã trở thành một phần không thể thiếu của xã hội Lam Tinh.
"Thử nghiệm 2: Ảnh hưởng vật chất/điện tử," Khuê chuyển sự chú ý sang chiếc điều khiển TV cũ kỹ. "Xác suất chiếc điều khiển này tự động chuyển sang kênh tin tức tổng hợp 24/7 là 100%."
Tạch! Chiếc TV lập tức chuyển sang một kênh tin tức đang chiếu lại các sự kiện trong ngày. Hiệu quả tức thì.
"Thử nghiệm 3: Ảnh hưởng bản thân," Khuê cảm nhận sự mệt mỏi sau một ngày dài đầy biến động. "Xác suất cơ thể mình phục hồi 60% thể lực và tinh thần trong 15 phút tới là... 80%."
Cậu nhắm mắt lại, cố gắng thư giãn. Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể. Cơn đau đầu dịu đi, sự mệt mỏi trong cơ bắp cũng giảm bớt rõ rệt. Khi cậu mở mắt ra sau khoảng 15 phút, cậu cảm thấy tỉnh táo và khỏe khoắn hơn hẳn.
"Không thể tin được..." Khuê ngồi bật dậy trên giường. "Nó thực sự ảnh hưởng đến mọi thứ! Thông tin, vật chất, thậm chí cả cơ thể mình!"
Sức mạnh này quá mức bá đạo. Giờ cậu đã hiểu tại sao Hệ thống gọi nó là "buff bẩn". Với khả năng Kiểm Soát Xác Suất Tuyệt Đối, dường như không gì là không thể.
Nhưng chính vì thế, một nỗi bất an mơ hồ lại dấy lên trong lòng cậu. Một sức mạnh lớn lao như vậy liệu có thực sự không có cái giá nào không? Hay cái giá đó sẽ đến sau này, khi cậu đã quá phụ thuộc vào nó?
Gạt những suy nghĩ đó qua một bên, Khuê biết rằng việc trước mắt là phải tận dụng tối đa khả năng này để sinh tồn và tìm hiểu thế giới. Cậu đã có quần áo, có chỗ ở tạm thời, có một ít tiền. Nhưng cậu vẫn là một bóng ma không giấy tờ. Cậu cần một thân phận hợp pháp, cần một nguồn thu nhập ổn định, và cần phải hiểu rõ hơn về các thế lực, các mối nguy hiểm tiềm ẩn trong cái thế giới siêu phàm này.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố vẫn rực rỡ. Phong Thành về đêm thật hoa lệ, nhưng cũng ẩn chứa vô vàn điều bí ẩn và nguy hiểm. Hành trình của cậu chỉ mới thực sự bắt đầu.