Chương 12.2: Luyện Tập Cơ Bản và Những Gợn Sóng Đầu Tiên

Chương 12: Luyện Tập Cơ Bản và Những Gợn Sóng Đầu Tiên

Rời khỏi Thư Viện Dữ Liệu Siêu Phàm với một mớ kiến thức hỗn độn nhưng quý giá, Phong Chi Khuê cảm thấy mình đã có một phương hướng rõ ràng hơn. Chờ đợi Trung Tâm xác minh hay ban phát năng lực là quá bị động và rủi ro. Cậu cần phải tự lực cánh sinh, bắt đầu từ những điều cơ bản nhất. Ít nhất, những kiến thức thu thập được từ thư viện đã cho cậu nền tảng để làm điều đó.

Trở về căn phòng trọ nhỏ bé nhưng ấm cúng của mình, Khuê bắt đầu vạch ra một kế hoạch tự rèn luyện đơn giản. Cậu không ảo tưởng mình có thể trở thành cao thủ võ lâm hay siêu anh hùng chỉ sau vài ngày tập luyện, nhưng cậu tin rằng việc rèn luyện cơ thể và tinh thần một cách có kỷ luật sẽ mang lại lợi ích thiết thực, cả trong cuộc sống hàng ngày lẫn trong việc kiểm soát năng lực Xác Suất tiềm ẩn của mình.

Việc đầu tiên cậu thử là thiền định. Dựa theo những hướng dẫn cơ bản từ tài liệu tải về, cậu trải tấm nệm mỏng ra sàn, ngồi xếp bằng, cố gắng giữ lưng thẳng, nhắm mắt và tập trung vào hơi thở. Hít vào... thở ra... cố gắng để tâm trí trống rỗng.

Nhưng việc này nói dễ hơn làm, đặc biệt là với một thanh niên 19 tuổi có tâm trí luôn hoạt động và đã quen với sự kích thích liên tục từ game ảnh. Chỉ vài phút sau khi bắt đầu, đủ thứ suy nghĩ tạp nham lại kéo đến: công việc ở quán ăn ngày mai, tiền nhà tháng tới, buổi báo cáo định kỳ sắp tới nữa, rồi cả bí ẩn về thân phận và tương lai mờ mịt... Tâm trí cậu như một con khỉ chuyền cành, không chịu ngồi yên.

"Khó thật," Khuê thở dài, mở mắt ra sau khoảng mười lăm phút cố gắng không mấy hiệu quả. "Nhưng không thể bỏ cuộc được." Cậu nhớ lại thông tin trong thư viện nói rằng việc rèn luyện tinh thần, tăng cường sự tập trung là nền tảng quan trọng cho việc kiểm soát mọi loại năng lực siêu phàm, dù là chủ động hay bị động.

Tiếp theo là rèn luyện thể chất. Khuê nhìn lại cơ thể có phần gầy gò, thiếu vận động của mình – hậu quả của những năm tháng làm bạn với máy tính. Cậu bắt đầu với những bài tập cơ bản nhất ngay trong phòng: chống đẩy (push-up), gập bụng (sit-up), đứng lên ngồi xuống (squat). Chỉ vài cái chống đẩy đầu tiên đã khiến tay cậu run lên, mồ hôi túa ra. Những động tác đơn giản nhưng lại vắt kiệt sức lực của một cơ thể lười vận động. Cậu nghiến răng cố gắng hoàn thành mục tiêu tự đặt ra, dù chỉ là vài chục cái mỗi loại.

Cuối cùng là tự vệ cơ bản. Cậu mở điện thoại, xem lại các video hướng dẫn về thế đứng, cách phòng thủ căn bản, một vài đòn đánh đơn giản bằng tay và chân. Cậu vụng về bắt chước theo các động tác trong không gian chật hẹp của căn phòng. Trông cậu lúc này khá buồn cười, giống như một con rối đang tập múa hơn là một người học võ. Nhưng cậu không quan tâm. Có còn hơn không. Ít nhất thì nếu gặp nguy hiểm, cậu cũng biết phải làm gì đó thay vì đứng yên chịu trận.

Sau buổi tập đầu tiên đầy khó khăn, Khuê ngồi bệt xuống sàn, thở hổn hển. Cơ thể mỏi nhừ, tinh thần cũng khá uể oải. Cậu chợt nghĩ đến năng lực của mình. Liệu Xác Suất có thể giúp gì cho việc luyện tập này không? Cậu không muốn dùng nó để gian lận, kiểu như "xác suất mình có cơ bắp cuồn cuộn sau một đêm là 100%" – điều đó nghe quá phi lý và có thể gây ra hậu quả khó lường. Nhưng nếu dùng nó như một công cụ hỗ trợ tinh tế thì sao?

Nghĩ là làm. Buổi thiền định tiếp theo, cậu thử thiết lập: "Xác suất mình duy trì được trạng thái tâm trí tương đối tĩnh lặng và tập trung vào hơi thở trong suốt 15 phút tới là 60%."

Lần này, hiệu quả rõ rệt hơn. Tâm trí cậu vẫn còn suy nghĩ lan man, nhưng chúng không còn dai dẳng như trước. Cậu dễ dàng nhận biết và kéo sự tập trung trở lại hơi thở hơn. Kết thúc 15 phút, cậu cảm thấy đầu óc thư thái và nhẹ nhõm hơn hẳn.

Với việc luyện tập thể chất, cậu thử nghiệm: "Xác suất cơ bắp của mình phục hồi nhanh hơn khoảng 10% so với bình thường sau buổi tập hôm nay là 70%." Ngày hôm sau, cậu vẫn cảm thấy ê ẩm, nhưng dường như cơn đau nhức cơ bắp giảm đi một chút so với dự kiến. Khi tập chống đẩy, cậu lại thử: "Xác suất mình thực hiện đúng kỹ thuật của 5 lần chống đẩy tiếp theo, tránh các lỗi sai cơ bản, là 80%." Cậu cảm nhận được cơ thể mình thực hiện động tác một cách chuẩn xác hơn, vào đúng các nhóm cơ cần thiết.

Với việc học tự vệ, cậu áp dụng: "Xác suất mình ghi nhớ và tái hiện lại tương đối chính xác chuỗi động tác phòng thủ - phản công số 2 trong video hướng dẫn là 65%." Việc ghi nhớ và bắt chước các động tác trở nên đỡ khó khăn hơn, cậu ít bị quên bài hay lóng ngóng hơn.

Khuê nhận ra đây là một cách sử dụng năng lực Xác Suất rất hiệu quả và an toàn. Cậu không tạo ra sức mạnh hay kỹ năng từ hư không, mà chỉ đơn giản là tăng khả năng thành công của những nỗ lực mà cậu thực sự bỏ ra. Nó giống như một loại "buff" hỗ trợ học tập và phục hồi, giúp quá trình luyện tập của cậu hiệu quả hơn một chút, tránh được những sai sót không đáng có. Cách làm này vừa giúp cậu tiến bộ nhanh hơn, vừa không quá lộ liễu hay tiêu tốn nhiều "năng lượng tinh thần" (cậu vẫn cảm thấy hơi mệt sau khi dùng xác suất, nhưng không đáng kể với những điều chỉnh nhỏ này).

Cứ như vậy, một tuần, rồi hai tuần trôi qua. Khuê dần hình thành một lịch trình sinh hoạt và luyện tập khá đều đặn. Sáng sớm thức dậy, thiền định 15-20 phút, tập thể dục nhẹ nhàng. Sau đó chuẩn bị đi làm ca buổi chiều tối ở quán Cơm Nhà Quê. Công việc phụ bếp vẫn vất vả, nhưng cậu đã quen dần và làm việc ngày càng hiệu quả hơn (tất nhiên có sự trợ giúp thầm lặng của xác suất). Ông chủ quán cũng tỏ ra hài lòng hơn với cậu. Những lúc rảnh rỗi ở quán, cậu thường lắng nghe câu chuyện của khách hàng, của những người làm cùng, thu thập thêm những mảnh ghép thông tin về cuộc sống ở Phong Thành.

Buổi tối về nhà, sau khi tắm rửa ăn uống qua loa, cậu lại dành thời gian xem video học tự vệ, tập luyện các động tác trong phòng, rồi lại thiền định một lát trước khi đi ngủ. Thỉnh thoảng, vào những ngày nghỉ, cậu lại bắt xe buýt đi dạo quanh thành phố, khám phá những khu vực mới, quan sát dòng chảy cuộc sống, hoặc ghé vào một quán net rẻ tiền để cập nhật tin tức và tìm kiếm thêm thông tin hữu ích trên mạng.

Cuộc sống của cậu tuy đơn điệu nhưng lại có một sự ổn định và mục đích rõ ràng hơn trước. Cậu không còn cảm giác quá lạc lõng hay hoang mang. Cậu đang dần thích nghi, đang tự mình xây dựng nền móng cho tương lai ở thế giới này.

Một buổi tối cuối tuần, khi đang ngồi thiền trong phòng trọ yên tĩnh, Khuê quyết định thử đẩy giới hạn của bản thân đi xa hơn một chút. Cậu muốn thử xem liệu mình có thể đạt đến trạng thái tĩnh tâm sâu hơn, tập trung hơn hay không.

"Xác suất mình đạt được trạng thái thiền định sâu hơn mức bình thường, tâm trí hoàn toàn tĩnh lặng trong ít nhất 5 phút tới là 40%." Cậu đặt một xác suất không quá cao, mang tính thử nghiệm.

Cậu hít thở sâu, tập trung vào hơi thở, cố gắng gạt bỏ mọi tạp niệm. Dần dần, cậu cảm thấy tâm trí mình lắng dịu lại, không gian xung quanh dường như mờ đi. Tiếng ồn ào từ con hẻm bên ngoài nhỏ dần, nhỏ dần... Cậu chìm vào một trạng thái tĩnh lặng kỳ lạ mà cậu chưa từng trải qua trước đây.

Và rồi, một cảm giác bất ngờ xảy đến. Nó không phải là âm thanh hay hình ảnh, mà giống như một sự nhận biết thoáng qua. Trong một khoảnh khắc cực ngắn, cậu dường như "thấy" được những sợi tơ năng lượng mờ ảo, vô hình đang kết nối mọi vật thể trong căn phòng – cái bàn, cái ghế, bóng đèn, thậm chí cả những hạt bụi li ti trong không khí. Đồng thời, cậu có cảm giác mơ hồ rằng mình biết chiếc xe máy ngoài hẻm sắp rồ ga chạy đi, hay bà chủ nhà ở tầng dưới sắp sửa gọi điện thoại...

Cảm giác đó chỉ kéo dài một phần nghìn giây rồi biến mất ngay khi cậu hơi giật mình vì sự kỳ lạ của nó. Sự tập trung bị phá vỡ, và cậu quay trở lại trạng thái bình thường, chỉ còn lại dư âm của sự kinh ngạc và bối rối.

"Cái... cái gì vậy?" Khuê mở mắt, tim đập hơi nhanh. Đó là gì? Là ảo giác do thiền định quá sâu? Hay là... một khía cạnh khác của năng lực Kiểm Soát Xác Suất mà cậu chưa từng biết đến? Một dạng "nhìn thấy" hoặc "cảm nhận" các khả năng, các dòng chảy xác suất xung quanh mình?

Cậu cố gắng thử lại, cố gắng quay lại trạng thái tĩnh tâm sâu đó, nhưng không thể nào tái hiện được cảm giác kỳ lạ kia. Nó đến và đi quá nhanh, quá bất ngờ.

Sự việc này khiến Khuê suy nghĩ rất nhiều. Năng lực của cậu có lẽ không chỉ đơn thuần là "thay đổi con số phần trăm". Nó có thể còn phức tạp và mạnh mẽ hơn thế nhiều. Liệu cậu có thể rèn luyện để chủ động "nhìn thấy" hoặc "cảm nhận" những dòng chảy xác suất đó không? Nếu có thể, cậu sẽ dự đoán được tương lai? Hay nhìn thấu được bản chất của sự vật?

Những suy nghĩ đó khiến cậu vừa phấn khích lại vừa có chút e dè. Cậu cũng bắt đầu cân nhắc về việc áp dụng năng lực một cách chủ động hơn trong các tình huống thực tế, đặc biệt là để tự vệ. Nếu thực sự gặp nguy hiểm, liệu cậu có thể ngay lập tức thiết lập "Xác suất đòn tấn công của kẻ địch đánh trượt mục tiêu là 100%" không? Về lý thuyết thì có vẻ được, nhưng nó đòi hỏi phản xạ cực nhanh, khả năng tập trung cao độ dưới áp lực và sự chính xác trong việc "ra lệnh" cho Hệ thống. Đó là lý do tại sao việc rèn luyện thể chất và tự vệ cơ bản vẫn rất cần thiết – chúng cho cậu thêm thời gian và sự tự tin để có thể vận dụng năng lực Xác Suất một cách hiệu quả khi cần.

Cậu nhận ra mình cần một môi trường an toàn hơn để thử nghiệm những ứng dụng chủ động và phức tạp hơn của năng lực này, thay vì chỉ là những điều chỉnh nhỏ nhặt trong cuộc sống. Nhưng tìm đâu ra một nơi như vậy?

Cuộc sống của Khuê cứ tiếp diễn trong guồng quay của sự ổn định tạm thời và những nỗ lực tự rèn luyện thầm lặng. Tấm thẻ căn cước tạm thời vẫn là vật bất ly thân, công việc làm thêm giúp cậu trang trải chi phí, các bài tập thể chất và thiền định dần mang lại hiệu quả. Nhưng sâu thẳm bên trong, cậu biết rằng đây chỉ là giai đoạn chuẩn bị. Bí ẩn về kết quả thức tỉnh, sự tồn tại của Hệ thống, và tiềm năng thực sự của năng lực Kiểm Soát Xác Suất vẫn còn đó, như những đám mây lớn che phủ tương lai. Cảm giác về một sự kiện bất ngờ, một bước ngoặt nào đó sắp xảy ra, ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Liệu tình huống nào sẽ buộc cậu phải tung ra con át chủ bài thực sự của mình?