Chương 13: Luyện Tập, Giới Hạn và Cuộc Chạm Trán Đầu Tiên

Chương 13: Luyện Tập, Giới Hạn và Cuộc Chạm Trán Đầu Tiên

Ba tuần trôi qua kể từ buổi báo cáo định kỳ đầu tiên tại Trung Tâm Đăng Ký Siêu Phàm. Cuộc sống của Phong Chi Khuê, hay đúng hơn là của "Trần Hạo", đã đi vào một guồng quay ổn định đến mức gần như nhàm chán, nhưng đối với cậu, đó lại là một sự xa xỉ đáng quý sau cú sốc xuyên việt và những ngày đầu sống trong sợ hãi, bất định.

Lịch trình hàng ngày của cậu khá đơn giản và kỷ luật. Sáng sớm, khi thành phố còn chưa hoàn toàn thức giấc, cậu đã ngồi thiền trên tấm nệm mỏng trong phòng trọ. Nhờ sự hỗ trợ tinh tế của năng lực Xác Suất ("Xác suất duy trì tập trung 60-70%"), những buổi thiền của cậu ngày càng hiệu quả hơn. Tâm trí cậu bớt lang thang hơn, khả năng tập trung được cải thiện rõ rệt. Cậu bắt đầu cảm nhận được sự tĩnh lặng thực sự, dù chỉ là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi.

Tiếp theo là rèn luyện thể chất. Những bài tập chống đẩy, gập bụng, squat ban đầu khiến cậu thở không ra hơi giờ đây đã trở nên dễ dàng hơn nhiều. Cậu tăng dần số lượng và cường độ, cơ thể gầy gò của cậu bắt đầu có những thay đổi tích cực: săn chắc hơn một chút, sức bền tốt hơn, ít cảm thấy mệt mỏi hơn sau những giờ làm việc vất vả ở quán ăn. Việc dùng xác suất để tăng nhẹ tốc độ phục hồi cơ bắp (10-15%) và đảm bảo thực hiện đúng kỹ thuật cũng góp phần không nhỏ vào sự tiến bộ này.

Buổi chiều tối là thời gian làm việc tại quán Cơm Nhà Quê. Công việc phụ bếp và rửa chén vẫn vậy, đơn điệu và mệt nhọc, nhưng Khuê đã hoàn toàn quen việc. Cậu lầm lũi làm việc, ít nói, nhưng luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Ông chủ quán có vẻ hài lòng với sự chăm chỉ và thật thà (ít nhất là vẻ bề ngoài) của cậu. Thỉnh thoảng, trong giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi, cậu có nói chuyện vài câu với mấy người làm cùng. Họ thường kể về gia đình, về những khó khăn trong cuộc sống, về những tin đồn siêu năng lực mới nhất trên mạng xã hội, hay lại réo tên "thằng nhóc họ Long" nào đó vừa gây ra chuyện gì ở khu trung tâm. Những câu chuyện phiếm đó, dù vụn vặt, lại giúp Khuê hiểu thêm về những khía cạnh đời thường nhất của người dân Phong Thành. Cậu vẫn tiếp tục dùng những xác suất nhỏ để công việc trôi chảy hơn, tránh những sai sót không đáng có, như một thói quen.

Sau giờ làm, trở về phòng trọ, cậu lại dành khoảng một tiếng đồng hồ để tập luyện các động tác tự vệ cơ bản đã học qua video. Nhờ xác suất hỗ trợ ghi nhớ (65-70%), các thế tấn, đòn đỡ, cú đấm, đá của cậu đã bớt lóng ngóng, trở nên có lực và chuẩn xác hơn một chút. Dù vậy, cậu biết mình vẫn chỉ là một tay mơ, chưa thể gọi là biết võ được.

Cuộc sống cứ thế lặp lại, mang đến cho Khuê một cảm giác an toàn giả tạo nhưng cần thiết. Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong, cậu vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó chưa ổn. Năng lực Kiểm Soát Xác Suất quá mạnh mẽ, quá phi thường, nhưng cậu lại chỉ đang dùng nó cho những việc cỏn con. Cái cảm giác kỳ lạ khi thiền định sâu hôm trước vẫn ám ảnh cậu, gợi mở về một tiềm năng lớn lao hơn, bí ẩn hơn của năng lực này.

Một buổi tối nọ, sau khi hoàn thành bài tập thể chất, Khuê ngồi trên sàn nhà, nhìn vào chai nước lọc đã uống gần hết. Cậu nghĩ về giới hạn của năng lực. Liệu nó có thực sự chỉ là "tăng" hoặc "giảm" khả năng xảy ra của một sự kiện vốn dĩ có thể xảy ra không? Hay nó có thể làm được nhiều hơn thế? Cái gọi là "bỏ qua nhân quả" mà cậu từng đọc trong mô tả hệ thống khi mới nhận được (dù lúc đó không hiểu rõ) nghĩa là gì?

Cậu quyết định làm một thử nghiệm táo bạo hơn, một thử nghiệm chạm đến ranh giới của logic thông thường, nhưng phải đảm bảo an toàn và không gây chú ý.

Cậu đặt chai nước rỗng không trước mặt. "Được rồi, Hệ thống," cậu lẩm bẩm, tập trung cao độ. "Hãy thử xem nào. Xác suất chai nước này tự động được đổ đầy khoảng một nửa bằng nước lọc tinh khiết trong vòng một phút tới, mà không cần có bất kỳ tác động vật lý nào từ bên ngoài hay sự di chuyển của bản thân mình, là... 30%."

Cậu cố tình đặt xác suất chỉ 30%. Đây không phải là việc "tìm thấy" nước hay "may mắn" có nước, mà là sự xuất hiện của nước từ hư không, hoặc ít nhất là từ một nguồn không thể giải thích bằng vật lý thông thường ngay tại đây, ngay lúc này. Nó có vẻ giống với việc "bỏ qua nhân quả" hơn là chỉ điều chỉnh xác suất thông thường. Cậu cảm thấy việc này khó hơn nhiều và có thể tiêu tốn "năng lượng" tinh thần hơn, nên không dám đặt xác suất cao.

Cậu nín thở, mắt không rời khỏi chai nước rỗng. Một giây, hai giây... ba mươi giây... năm mươi giây... Không có gì xảy ra. Chai nước vẫn trơ trơ. Khuê bắt đầu nghĩ rằng thử nghiệm đã thất bại, rằng năng lực của cậu có giới hạn của nó, không thể làm những điều phi vật lý như vậy.

Nhưng đúng vào giây thứ 55, một hiện tượng kỳ lạ bắt đầu. Bên trong lòng chai nhựa trong suốt, những hạt nước nhỏ li ti bắt đầu ngưng tụ một cách chậm rãi, như thể được hút ra từ không khí ẩm. Chúng lớn dần, tụ lại thành giọt, rồi chảy xuống đáy chai. Tiếng nước róc rách cực nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Nước cứ thế hình thành, dâng lên dần dần, không nhanh nhưng ổn định. Quá trình này kéo dài khoảng gần một phút nữa sau mốc một phút ban đầu cậu đặt ra, rồi dừng lại khi mực nước đạt đến khoảng gần một nửa chai.

Khuê ngồi chết lặng, mắt mở to nhìn chai nước giờ đã chứa một lượng nước trong vắt. Cậu run run cầm chai nước lên. Không có dấu hiệu bị rò rỉ từ bên ngoài, nắp chai vẫn đóng chặt từ trước. Nước này... thực sự đã xuất hiện từ hư không bên trong chai!

Một luồng điện chạy dọc sống lưng cậu. Nó làm được! Năng lực của cậu thực sự có thể làm được những điều phi logic, có thể "tạo ra" kết quả mà không cần nguyên nhân thông thường! Đây có lẽ chính là một phần của đặc tính "bỏ qua nhân quả"!

Sự phấn khích tột độ dâng lên trong lòng Khuê, nhưng ngay sau đó là một cảm giác rùng mình và một cơn đau đầu nhẹ nhưng rõ rệt hơn hẳn những lần điều chỉnh xác suất nhỏ trước đây. Việc "tạo ra" nước này rõ ràng đã tiêu tốn của cậu không ít năng lượng tinh thần, và quá trình diễn ra cũng không tức thời hay hoàn hảo như cậu nghĩ (chỉ được nửa chai, diễn ra chậm hơn dự kiến). Nó cho thấy việc can thiệp vào nhân quả hoặc những quy luật cơ bản là cực kỳ khó khăn và có thể nguy hiểm.

"Không thể lạm dụng được," Khuê tự nhủ, đặt chai nước xuống bàn. "Ít nhất là ở thời điểm hiện tại." Cậu biết mình vừa chạm vào một cánh cửa hé mở dẫn đến một cấp độ sức mạnh hoàn toàn khác, nhưng cậu cũng cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm ẩn sau cánh cửa đó. Cậu cần phải hiểu rõ hơn, kiểm soát tốt hơn trước khi dám thử nghiệm những điều tương tự với xác suất cao hơn hoặc với những thứ phức tạp hơn.

Vài ngày sau sự kiện thử nghiệm nước, một biến cố nhỏ đã xảy ra, kéo Khuê ra khỏi vòng suy nghĩ về tiềm năng sức mạnh và ném cậu vào thực tế phũ phàng của đường phố Phong Thành.

Đêm đó, cậu tan làm ở quán ăn muộn hơn thường lệ do quán đông khách đột xuất. Khi cậu rảo bước về nhà trọ qua con hẻm khá vắng vẻ gần khu nhà mình, ánh đèn đường duy nhất trong hẻm đột nhiên chập chờn rồi tắt phụt (có thể chỉ là sự cố điện thông thường, nhưng cũng có thể là "ảnh hưởng" từ Long Bạch Sinh?). Bóng tối bao trùm, chỉ còn ánh sáng yếu ớt hắt vào từ đầu hẻm.

Ngay lúc đó, từ một góc tối khuất, hai bóng người cao lớn lừ lừ tiến ra, chặn đường Khuê. Trông chúng khá du côn, ánh mắt hau háu nhìn chiếc ba lô cậu đang đeo. Một tên trong số đó thậm chí còn bẻ khớp tay răng rắc, cơ bắp dưới lớp áo ba lỗ khẽ phồng lên một cách không tự nhiên – có lẽ là dị năng cường hóa thể chất cấp thấp.

"Ê nhóc, muộn rồi còn đi đâu đấy? Có tiền không cho anh em xin ít tiêu vặt?" Tên không có dấu hiệu dị năng lên tiếng trước, giọng cười cợt đểu giả.

Tim Khuê đập thình thịch. Cướp! Lần đầu tiên cậu đối mặt trực diện với tình huống nguy hiểm như thế này kể từ khi xuyên việt. Bao nhiêu bài tập tự vệ, bao nhiêu suy tính về sức mạnh bay biến đâu hết, chỉ còn lại sự sợ hãi bản năng của một thanh niên 19 tuổi. Cậu biết mình không thể chống cự lại hai tên này về mặt thể chất, nhất là khi một tên có thể có dị năng.

Phải dùng năng lực! Phải dùng Xác Suất! Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu cậu. Phải nhanh!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Khuê cố gắng giữ bình tĩnh, tập trung ý niệm. Cậu không nghĩ đến việc làm hại chúng, chỉ cần vô hiệu hóa hoặc khiến chúng bỏ đi.

"Xác suất... xác suất cả hai tên này đột nhiên bị đau bụng dữ dội quằn quại, phải ôm bụng ngồi thụp xuống ngay lập tức trong vòng 3 giây tới là... 95%!" Cậu dồn hết tinh thần vào "mệnh lệnh" này, một phương án không gây chết người, ít để lại dấu vết nhất.

Hai tên côn đồ đang định tiến lại gần Khuê, thì đột nhiên cả hai cùng "Á!" lên một tiếng rồi mặt mày tái mét, hai tay ôm chặt lấy bụng, khom người xuống. Chúng nó rên rỉ, lảo đảo rồi ngồi thụp xuống đất, không thể đứng thẳng dậy nổi, mặt nhăn nhó vì cơn đau bất ngờ và dữ dội.

"Mẹ kiếp! Đau... đau quá!"

"Bụng... bụng tao..."

Thấy thời cơ đến, Khuê không chút do dự. Cậu lách qua hai kẻ đang quằn quại trên đất, co giò chạy thục mạng về phía dãy nhà trọ của mình. Cậu chạy như chưa bao giờ được chạy, tim đập như trống trận, chỉ sợ chúng nó hồi phục đuổi theo. May mắn là dãy nhà trọ ở ngay gần đó. Cậu lao vào cổng, chạy lên cầu thang, vội vàng mở khóa phòng rồi đóng sầm cửa lại, khóa trái.

Đứng dựa lưng vào cánh cửa, Khuê thở hổn hển, cả người run lên vì sợ hãi và căng thẳng. Phải mất một lúc lâu cậu mới dần bình tĩnh lại được.

Nguy hiểm thật! Cậu vừa thoát khỏi một vụ cướp, thậm chí có thể là tệ hơn. Thế giới này quả thực không hề an toàn như vẻ ngoài của nó. Sự bình yên tạm thời cậu có được thật quá mong manh.

Nhưng đồng thời, cậu cũng nhận ra một điều. Năng lực Xác Suất đã cứu cậu. Và lần này, đó là một ứng dụng chủ động, mang tính tự vệ trực tiếp. Nó hiệu quả, nhanh chóng và kín đáo. Hai tên kia có lẽ sẽ chỉ nghĩ rằng mình bị ngộ độc thức ăn hoặc trúng gió gì đó.

Cuộc chạm trán này, dù đáng sợ, lại củng cố thêm quyết tâm của Khuê. Cậu cần phải mạnh hơn nữa. Việc rèn luyện thể chất, tự vệ là cần thiết, nhưng việc làm chủ năng lực Xác Suất, đặc biệt là các ứng dụng chủ động và phức tạp hơn, mới là chìa khóa để cậu thực sự sinh tồn và đứng vững ở thế giới này. Cảm giác về những "sợi xác suất" khi thiền định, khả năng "tạo ra nước" từ hư không... tất cả đều gợi ý về một tiềm năng còn lớn hơn rất nhiều đang chờ cậu khám phá.

Đêm đó, Khuê không ngủ được nhiều. Hình ảnh hai tên côn đồ và cảm giác bất lực ban đầu cứ ám ảnh cậu. Cậu biết rằng mình không thể trông chờ vào may mắn hay việc rắc rối sẽ "né" mình mãi được. Cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với chúng. Con đường phía trước đòi hỏi sự nỗ lực, cẩn trọng và cả sự liều lĩnh có tính toán.