Chương 13: Nỗi Lo Thường Trực và Con Đường Tự Cường
Vụ chạm trán trong con hẻm tối hôm trước để lại một dư vị khó chịu trong lòng Phong Chi Khuê. Cơn sợ hãi ban đầu đã qua đi, nhưng cảm giác bất an và nhận thức rõ ràng về sự nguy hiểm của thế giới này thì vẫn còn đó. Cậu đã may mắn thoát được nhờ phản ứng nhanh và sự trợ giúp của năng lực Xác Suất, nhưng nếu lần sau cậu không đủ nhanh? Nếu đối phương mạnh hơn, đông hơn, hoặc có dị năng khắc chế?
Sự ổn định tạm thời mà cậu khó khăn xây dựng được bỗng trở nên thật mong manh. Cậu nhận ra mình không thể chỉ dựa vào việc điều chỉnh xác suất một cách bị động hay dùng những mẹo vặt để cuộc sống dễ dàng hơn. Cậu cần thực lực, cần khả năng tự bảo vệ bản thân một cách chủ động hơn.
Buổi sáng hôm sau, Khuê thức dậy với một quyết tâm mới. Nỗi sợ hãi đêm qua đã chuyển hóa thành động lực. Cậu không thể cứ mãi là một game thủ yếu đuối vô tình có được sức mạnh nghịch thiên. Cậu phải rèn luyện, phải trở nên mạnh mẽ hơn, cả về thể chất lẫn khả năng kiểm soát năng lực.
Lịch trình luyện tập của cậu trở nên nghiêm túc và khắc nghiệt hơn hẳn.
Buổi thiền định buổi sáng không còn chỉ là 15-20 phút cho có lệ. Cậu kéo dài thời gian lên 30 phút, thậm chí 40 phút, cố gắng đẩy sâu hơn vào trạng thái tĩnh lặng, một phần để rèn luyện ý chí và sự tập trung – những yếu tố cốt lõi để kiểm soát Xác Suất hiệu quả hơn, đặc biệt là dưới áp lực – một phần là hy vọng có thể "chạm" lại vào cái cảm giác kỳ lạ về những "sợi xác suất" hôm trước. Cậu vẫn dùng xác suất hỗ trợ ("Xác suất duy trì trạng thái thiền định tập trung trong 30 phút là 60%") để quá trình diễn ra thuận lợi hơn.
Việc rèn luyện thể chất cũng được đẩy mạnh. Cậu tăng số lần chống đẩy, gập bụng, squat lên mức gần như tới hạn của cơ thể. Cậu tìm mua một thanh xà đơn rẻ tiền có thể gắn tạm vào khung cửa phòng trọ, bắt đầu tập thêm các bài kéo xà, dù ban đầu chỉ lên được một, hai cái đã thở hổn hển. Cậu cũng dành thời gian chạy bộ quanh công viên gần nhà vào những buổi sáng sớm cuối tuần. Đau nhức cơ bắp trở thành người bạn đồng hành quen thuộc, nhưng cậu nghiến răng chịu đựng, luôn tự nhắc nhở về hình ảnh hai tên côn đồ trong con hẻm tối. Cậu tiếp tục dùng xác suất để hỗ trợ phục hồi ("Xác suất cơ bắp phục hồi nhanh hơn 15%") và đảm bảo kỹ thuật đúng ("Xác suất thực hiện đúng form kéo xà trong lần tiếp theo là 75%"), tối ưu hóa quá trình luyện tập vất vả.
Việc luyện tập các động tác tự vệ cơ bản cũng được cậu chú trọng hơn. Không chỉ là bắt chước theo video một cách máy móc, cậu bắt đầu suy nghĩ về cách ứng dụng chúng, tưởng tượng ra các tình huống bị tấn công và cách phản ứng. Dù vẫn còn rất vụng về, nhưng ít nhất ý thức phòng thủ của cậu đã được nâng cao.
Song song với việc rèn luyện thể chất và tinh thần, Khuê bắt đầu dành thời gian để khám phá sâu hơn về năng lực Kiểm Soát Xác Suất của mình, đặc biệt là các ứng dụng chủ động hơn, trong môi trường an toàn của căn phòng trọ. Cậu vẫn còn e dè với việc "bỏ qua nhân quả" sau thử nghiệm tạo ra nước lần trước, cảm giác nó quá mức nguy hiểm và khó lường. Nhưng cậu nghĩ rằng mình có thể thử nghiệm những ứng dụng kiểm soát môi trường hoặc độ chính xác ở mức độ phức tạp hơn một chút.
Cậu đặt một chiếc vỏ lon rỗng ở góc phòng, đứng ở góc đối diện và cầm một viên sỏi nhỏ. "Mục tiêu: Ném trúng miệng lon. Xác suất thành công tự nhiên... chắc dưới 5%," cậu nhẩm tính. "Được rồi. Xác suất mình ném viên sỏi này trúng vào bên trong miệng vỏ lon ở lần ném đầu tiên là 85%."
Cậu hít sâu, ngắm kỹ rồi ném. Viên sỏi bay theo một đường cong gần như hoàn hảo, rơi chính xác vào bên trong vỏ lon với một tiếng "coong" nhẹ. Thành công! Cậu thử lại vài lần nữa, mỗi lần lại giảm xác suất thiết lập xuống một chút (70%, 50%, 30%) để xem giới hạn can thiệp của năng lực và khả năng tự nhiên của mình đến đâu. Kết quả cho thấy, khi xác suất đặt ra càng thấp, độ chính xác của cú ném càng giảm, chứng tỏ năng lực chỉ "hỗ trợ" chứ không hoàn toàn thay thế kỹ năng của cậu (ít nhất là ở mức độ can thiệp cậu đang thử).
Tiếp theo, cậu thử tác động đến môi trường một cách có chủ đích hơn. Cậu nhìn vào chiếc quạt trần cũ kỹ đang quay đều đều. "Xác suất chiếc quạt này đột ngột tăng tốc độ quay lên mức tối đa trong 3 giây tới, rồi lại giảm về tốc độ cũ ngay sau đó, là 70%."
Chiếc quạt đột nhiên quay tít lên một cách bất thường trong vài giây, tạo ra một luồng gió mạnh thổi tung mấy tờ giấy trên bàn Khuê, rồi lại chậm rãi quay về tốc độ ban đầu. Lần này, Khuê không cảm thấy quá mệt mỏi hay đau đầu như lần "tạo ra nước", có lẽ vì việc thay đổi tốc độ quạt vẫn nằm trong giới hạn vật lý thông thường, chỉ là thời điểm xảy ra hơi bất thường.
Cậu thử tiếp với bóng đèn: "Xác suất bóng đèn trên trần nhà chớp tắt 5 lần liên tục theo nhịp 1 giây một lần là 60%." Bóng đèn lập tức nhấp nháy đúng 5 lần rồi lại sáng bình thường. Vẫn không có cảm giác tiêu hao năng lượng đáng kể.
Những thử nghiệm nhỏ này giúp Khuê tự tin hơn. Có vẻ như việc điều khiển các vật thể hoặc sự kiện trong giới hạn vật lý thông thường thông qua xác suất là tương đối an toàn và ít tốn sức. Nó mở ra khả năng ứng dụng trong việc tạo ra sự phân tâm, cản trở hoặc hỗ trợ trong các tình huống phức tạp.
Cậu cũng dành thời gian để luyện tập phản xạ tinh thần. Cậu nhắm mắt, tưởng tượng ra một đòn tấn công bất ngờ lao tới từ bên trái, và ngay lập tức hình thành ý niệm trong đầu: "Xác suất mình nghiêng người sang phải né tránh thành công 100%!" Rồi lại tưởng tượng một cú đấm thẳng tới mặt: "Xác suất mình giơ tay lên đỡ được đòn này 90%!" Đây là bài tập hoàn toàn trong tâm trí, nhằm rèn luyện tốc độ hình thành "mệnh lệnh xác suất" khi đối mặt với nguy hiểm giả định. Cậu biết rằng trong thực tế, mọi thứ sẽ diễn ra nhanh hơn nhiều, nhưng việc luyện tập này ít nhất cũng giúp cậu chuẩn bị sẵn sàng hơn.
Trong quá trình luyện tập, Khuê vẫn luôn canh cánh một suy nghĩ: liệu có cách nào để đẩy nhanh tốc độ rèn luyện thể chất và kỹ năng tự vệ không? Việc tự tập một mình tuy có tiến bộ nhưng rất chậm và thiếu sự cọ xát thực tế. Cậu lại vào mạng tìm kiếm thông tin.
"Xác suất tìm thấy thông tin về các lớp học võ thuật tự vệ cơ bản, hoặc các phương pháp rèn luyện thể chất công khai, có chi phí thấp hoặc miễn phí, được đánh giá là hiệu quả và phù hợp cho người mới bắt đầu tại Phong Thành là 70%."
Lần này, cậu tìm thấy thông tin về một lớp dạy Võ Tự Vệ Thực Chiến cơ bản vào mỗi cuối tuần tại Trung tâm Văn hóa Thể thao quận Bình Tây, học phí khá rẻ, chủ yếu dành cho thanh thiếu niên và người dân trong quận muốn rèn luyện sức khỏe và kỹ năng phòng thân. Đây có vẻ là một lựa chọn tốt. Có người hướng dẫn bài bản, có môi trường luyện tập thực tế hơn là tự mày mò qua video.
Để có thêm kinh phí cho việc học (dù là rẻ) và các chi phí sinh hoạt khác, Khuê lại nghĩ đến việc "kiếm thêm". Cậu không muốn lạm dụng việc trúng số nữa. Cậu thử một cách khác, tinh tế hơn.
Một hôm, khi đang phụ dọn dẹp ở khu vực kho chứa đồ lặt vặt của quán ăn, cậu thầm nghĩ: "Xác suất mình tình cờ tìm thấy một món đồ nhỏ có giá trị bị thất lạc từ lâu trong cái kho này, mà không ai còn nhớ đến, và mình có thể giữ lại hoặc bán đi được một khoản tiền nhỏ (khoảng vài trăm ngàn Vân tệ) mà không gây phiền phức gì, là 40%."
Trong lúc di chuyển một thùng hàng cũ, cậu thấy có một vật gì đó lấp lánh rơi ra từ khe tường. Đó là một chiếc nhẫn bạc trông khá cũ nhưng có đính một viên đá nhỏ màu xanh lam. Nó bị kẹt ở đó không biết từ bao giờ. Khuê nhặt lên, xem xét kỹ. Trông nó không giống đồ quá đắt tiền, nhưng chắc chắn cũng có giá trị nhất định. Cậu quyết định sẽ thử mang nó ra một tiệm cầm đồ hoặc tiệm bạc cũ để xem sao. (Vài ngày sau, cậu bán được chiếc nhẫn với giá 300 ngàn Vân tệ – xác suất 40% đã hoạt động vừa đủ). Khoản tiền nhỏ này không giải quyết được vấn đề lớn, nhưng nó giúp cậu trang trải thêm chi phí lặt vặt và cảm thấy an tâm hơn một chút về mặt tài chính mà không cần phải làm điều gì quá lộ liễu.
Với một ít tiền "ngoài luồng" và thông tin về lớp học tự vệ, Khuê cảm thấy kế hoạch tự cường của mình đang đi đúng hướng. Cậu quyết định sẽ đăng ký lớp học vào cuối tuần tới. Đó sẽ là lần đầu tiên cậu tham gia một hoạt động có tổ chức, tiếp xúc với nhiều người hơn trong một môi trường học tập kỹ năng cụ thể.
Những ngày tiếp theo, Khuê vẫn duy trì lịch trình làm việc và luyện tập đều đặn. Sự kiên trì bắt đầu mang lại kết quả. Cơ thể cậu linh hoạt hơn, tinh thần tập trung hơn, và sự tự tin, dù còn dè dặt, cũng dần tăng lên. Cậu cảm nhận rõ hơn về năng lực Xác Suất, về giới hạn an toàn và cả những tiềm năng đáng sợ của nó.
Tuy nhiên, cuộc chạm trán trong con hẻm vẫn là một lời nhắc nhở thường trực. Thế giới này không chỉ có công việc, luyện tập và những điều chỉnh xác suất nhỏ nhặt. Nó còn có những góc tối, những mối nguy hiểm bất ngờ. Lớp học tự vệ sắp tới liệu có thực sự giúp cậu đối phó được với những mối nguy đó? Hay nó sẽ lại mang đến những rắc rối mới khi cậu phải tiếp xúc với nhiều người hơn, dưới cái tên giả và thân phận tạm thời của mình?