Chương 14: Lớp Học Tự Vệ và Va Chạm Đầu Tiên
Cuối tuần đầu tiên kể từ khi quyết định đăng ký lớp học tự vệ, Phong Chi Khuê có mặt tại Trung tâm Văn hóa Thể thao quận Bình Tây từ khá sớm. Cảm giác hồi hộp xen lẫn chút mong đợi khiến cậu đến sớm hơn giờ học gần nửa tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia một hoạt động tập thể có tổ chức kể từ khi xuyên việt, một bước ra khỏi vùng an toàn của căn phòng trọ và công việc làm thêm lặp đi lặp lại. Cậu hy vọng lớp học này không chỉ mang lại kỹ năng phòng thân cần thiết mà còn giúp cậu hiểu thêm về con người và xã hội nơi đây.
Cậu dùng tấm thẻ căn cước tạm thời để hoàn tất thủ tục đăng ký và đóng khoản học phí khá rẻ tại quầy ghi danh. Nhân viên ở đây dường như không quá quan tâm đến dòng chữ "Chờ Xác Minh Siêu Phàm", có lẽ vì đây là hoạt động cộng đồng thông thường. Nhận được biên lai và thẻ học viên tạm thời, Khuê đi theo chỉ dẫn đến phòng tập ở tầng 3.
Phòng tập là một căn phòng lớn, sàn lót thảm xốp dày màu xanh lá, tường có gắn gương lớn ở một phía và treo vài bao cát tập đấm ở góc phòng. Không khí khá thoáng đãng dù có mùi mồ hôi và dầu gió thoang thoảng. Đã có khoảng hơn chục người khác ở đó, đang khởi động hoặc nói chuyện khe khẽ. Học viên khá đa dạng về độ tuổi, có mấy cô cậu học sinh cấp ba, nhiều thanh niên trạc tuổi Khuê, và cả vài người trung niên. Họ mặc trang phục thể thao thoải mái, trông khá thân thiện. Khuê tìm một góc trống, đặt ba lô xuống và bắt đầu thực hiện vài động tác khởi động đơn giản mà cậu học được trên mạng.
Đúng giờ học, một người đàn ông trung niên bước vào phòng. Ông có vóc người rắn rỏi, nước da ngăm đen, mái tóc cắt cua ngắn gọn và gương mặt trông khá nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại rất tinh anh. Ông mặc bộ võ phục màu đen đơn giản. Khí chất của ông toát lên vẻ từng trải và thực dụng.
"Chào mọi người, tôi là Hùng," ông giới thiệu ngắn gọn, giọng nói trầm và rõ ràng. "Huấn luyện viên phụ trách lớp Tự Vệ Thực Chiến cơ bản này. Lớp học của chúng ta sẽ tập trung vào các kỹ năng phòng thân thiết thực nhất, giúp các bạn có thể bảo vệ bản thân trong những tình huống nguy hiểm ngoài đường phố. Không màu mè, không hoa mỹ, chỉ có hiệu quả."
Sau vài lời giới thiệu ngắn gọn về nội quy và mục tiêu lớp học, Huấn luyện viên Hùng yêu cầu mọi người tự giới thiệu tên để làm quen (Khuê vẫn dùng tên giả Trần Hạo), rồi bắt đầu buổi học với phần khởi động kỹ lưỡng các khớp và làm nóng cơ thể. Nhờ có sự chuẩn bị thể lực từ trước, Khuê theo kịp các động tác khởi động khá tốt, không đến nỗi quá đuối sức như cậu lo lắng ban đầu.
Phần chính của buổi học tập trung vào những kỹ năng cơ bản nhất nhưng lại quan trọng nhất:
* Nhận thức tình huống (Situational Awareness): Cách quan sát xung quanh, nhận biết các dấu hiệu nguy hiểm tiềm ẩn, tránh đặt mình vào tình thế bất lợi.
* Thế đứng phòng thủ (Defensive Stance): Cách đứng vững chãi, bảo vệ các bộ phận trọng yếu, sẵn sàng di chuyển hoặc phản ứng.
* Kỹ thuật đỡ gạt cơ bản (Basic Blocks): Cách dùng tay để đỡ hoặc gạt các đòn tấn công trực diện đơn giản.
* Kỹ thuật thoát hiểm khi bị nắm giữ (Escape Techniques): Cách thoát khỏi các tình huống bị nắm cổ tay, cổ áo, hoặc ôm giữ từ phía sau.
* Các điểm yếu trên cơ thể và đòn đánh cơ bản: Huấn luyện viên Hùng chỉ ra các vị trí hiểm yếu như mắt, thái dương, cổ họng, hạ bộ... và hướng dẫn một vài đòn đánh đơn giản nhưng hiệu quả để tấn công vào các điểm đó nhằm mục đích tạo cơ hội thoát thân, chứ không phải để hạ gục đối thủ.
Huấn luyện viên Hùng hướng dẫn rất kỹ lưỡng, động tác mẫu rõ ràng, lời giải thích ngắn gọn, dễ hiểu và luôn nhấn mạnh vào tính thực dụng, hiệu quả trong tình huống thực tế. Khuê chăm chú lắng nghe và cố gắng bắt chước theo từng động tác. Cơ thể cậu vẫn còn khá cứng nhắc, sự phối hợp chưa được tốt, nhưng cậu thực sự nỗ lực.
Cậu thầm vận dụng năng lực Xác Suất để hỗ trợ việc học: "Xác suất mình hiểu và ghi nhớ được các điểm mấu chốt trong kỹ thuật thoát khỏi thế bị nắm cổ tay mà Huấn luyện viên Hùng vừa thị phạm là 75%." Nhờ vậy, cậu cảm thấy mình nắm bắt được nguyên lý của động tác nhanh hơn, biết cần phải xoay người và dùng lực như thế nào cho hợp lý.
Sau phần hướng dẫn kỹ thuật là đến phần luyện tập theo cặp. Huấn luyện viên Hùng chia mọi người thành từng cặp để thực hành các động tác vừa học. Khuê được xếp cặp với một cậu thanh niên trông khá thư sinh, đeo kính, có vẻ hơi nhút nhát giống cậu.
"Chào bạn, mình là Nam," cậu bạn kia giới thiệu.
"Chào Nam, mình là... Hạo," Khuê đáp lại.
Hai người bắt đầu thực hành. Ban đầu khá ngượng ngùng và vụng về. Nam tấn công thử bằng cách nắm cổ tay Khuê, Khuê cố gắng vận dụng kỹ thuật vừa học để thoát ra. Rồi lại đổi vai, Khuê tấn công, Nam phòng thủ. Họ thực hành các đòn đỡ gạt, các thế đứng phòng thủ. Mồ hôi bắt đầu túa ra, nhưng không khí luyện tập khá vui vẻ và thoải mái. Khuê cố gắng sử dụng xác suất một cách tinh tế để việc luyện tập hiệu quả hơn cho cả hai, ví dụ: "Xác suất Nam tấn công vào đúng vị trí mình đang tập trung phòng thủ để mình thực hành đỡ gạt là 60%." Điều này giúp cậu thực hành được nhiều hơn các kỹ thuật phòng thủ cụ thể.
Trong quá trình luyện tập và nghỉ giải lao giữa các bài tập, Khuê cũng tranh thủ quan sát những người khác trong lớp. Hầu hết mọi người đều giống cậu và Nam, là những người bình thường muốn học cách tự vệ. Tuy nhiên, có một, hai trường hợp khiến cậu chú ý. Một cô gái trông nhỏ nhắn nhưng lại có phản xạ cực kỳ nhanh nhẹn khi thực hành đỡ đòn. Một anh chàng khác có vẻ ngoài bình thường nhưng khi thực hiện các động tác tấn công lại bộc lộ sức mạnh và sự thăng bằng tốt đến kinh ngạc, khác hẳn với vẻ ngoài.
"Là người có dị năng cấp thấp sao?" Khuê thầm đoán. Có lẽ họ cũng giống như nhiều người khác ở Phong Thành, sở hữu những dị năng cường hóa thể chất hoặc giác quan ở mức độ không quá nổi bật, và tham gia lớp học này để bổ sung thêm kỹ năng thực chiến hoặc đơn giản là để hòa nhập. Sự hiện diện của họ nhắc nhở Khuê rằng thế giới này luôn tiềm ẩn những người sở hữu sức mạnh mà vẻ bề ngoài không thể hiện hết được. Điều đó khiến cậu cảm thấy mình cần phải cẩn trọng hơn nữa.
Buổi tập trôi về cuối với một bài thực hành có phần căng thẳng hơn: phòng thủ trước một đòn tấn công giả định lao tới từ phía trước. Huấn luyện viên Hùng yêu cầu người tấn công di chuyển nhanh hơn một chút để tạo áp lực cho người phòng thủ.
Đến lượt Khuê và Nam. Nam hít một hơi, lao về phía Khuê theo kỹ thuật được hướng dẫn. Có lẽ do hơi mất tập trung hoặc muốn thể hiện một chút, Nam lao tới nhanh hơn dự kiến và hơi loạng choạng, khiến cú huých vai của cậu ta không còn là giả định nữa mà trở thành một cú va chạm khá mạnh, bất ngờ hướng thẳng vào người Khuê.
"Cẩn thận!" Khuê chỉ kịp kêu lên một tiếng, theo phản xạ giơ tay lên che mặt. Cậu biết mình không đủ thời gian và kỹ năng để né tránh hay đỡ đòn một cách hoàn hảo. Trong khoảnh khắc đó, bản năng sinh tồn và năng lực Xác Suất hoạt động gần như cùng lúc. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: "Nguy hiểm! Xác suất cú va chạm này bị lệch đi khoảng 5 centimet về bên phải, đồng thời lực tác động giảm đi 30%, là 90%!"
Rầm!
Khuê vẫn cảm thấy một lực khá mạnh thúc vào vai trái, khiến cậu lảo đảo lùi lại vài bước và suýt ngã. Nhưng rõ ràng cú va chạm không mạnh như cậu tưởng và nó đã bị lệch đi một chút so với vị trí ban đầu Nam nhắm tới. Nam cũng bị mất đà ngã sõng soài ra sàn.
"Có sao không Hạo?" Nam vội vàng đứng dậy, mặt tái đi vì sợ hãi và áy náy.
"Không... không sao," Khuê xoa vai, cảm thấy hơi đau ê ẩm nhưng không có gì nghiêm trọng. May mắn là cậu đã kịp phản ứng bằng xác suất. Dù không thể tránh hoàn toàn, nhưng nó đã giảm thiểu đáng kể lực va chạm.
Huấn luyện viên Hùng nhanh chóng bước tới, kiểm tra cả hai người. Thấy không ai bị thương nặng, ông nghiêm mặt nhắc nhở Nam về việc kiểm soát tốc độ và lực khi luyện tập, đồng thời cũng nhắc nhở chung cả lớp về tầm quan trọng của sự an toàn và tập trung.
Sự cố nhỏ nhanh chóng qua đi, nhưng nó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Khuê. Cậu nhận ra sự khác biệt giữa việc luyện tập và thực tế. Mọi thứ có thể xảy ra rất nhanh, rất bất ngờ. Kỹ năng tự vệ cậu vừa học được rõ ràng là chưa đủ để phản ứng hiệu quả trong tích tắc. Và một lần nữa, chính năng lực Xác Suất đã cứu cậu khỏi một cú va chạm mạnh hơn. Nó cho thấy sự phụ thuộc của cậu vào năng lực này trong các tình huống nguy hiểm, nhưng cũng bộc lộ hạn chế - nó chỉ giảm nhẹ tác động chứ không thể biến cậu thành cao thủ ngay lập tức. Cậu cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa, đặc biệt là khả năng phản xạ và tốc độ ra "quyết định xác suất" trong những tình huống khẩn cấp.
Buổi học đầu tiên kết thúc bằng phần thả lỏng và vài lời dặn dò của Huấn luyện viên Hùng về việc ôn luyện tại nhà. Khuê chào tạm biệt Nam và những người khác, rời khỏi Trung tâm Văn hóa Thể thao với cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại có phần phấn chấn. Cậu đã học được những điều bổ ích, đã có những tương tác xã hội đầu tiên (dù rất ít), và quan trọng là có thêm động lực để tiếp tục con đường tự cường.
Trên đường đi bộ về nhà trọ, Khuê vừa xoa bóp cái vai còn hơi ê ẩm, vừa suy nghĩ về những gì đã diễn ra. Lớp học tự vệ này chắc chắn sẽ hữu ích. Nhưng sự cố va chạm kia là một lời cảnh tỉnh. Cậu cần phải tìm cách rèn luyện khả năng phản ứng nhanh nhạy hơn nữa, cả về thể chất lẫn tinh thần, để có thể vận dụng năng lực Xác Suất một cách hiệu quả nhất khi cần thiết. Liệu việc tiếp tục tham gia lớp học này có giúp cậu cải thiện điều đó, hay nó sẽ mang đến những tương tác và rắc rối mới mà cậu chưa lường trước được?