Thứ sáu.
Trường vắng hơn thường lệ vì buổi học ngoại khoá bị hủy. Lớp 11A2 chỉ còn vài học sinh trực nhật. Dịch Trần ngồi cuối lớp, giả vờ ghi chép, nhưng đầu óc thì trống rỗng.
Cậu không nhớ nổi lần cuối cùng mình cảm thấy yên ổn là khi nào.
Có một điều Tô Nhược Hy không biết – là trong đầu Dịch Trần luôn có một căn phòng.
Căn phòng đó không có cửa sổ, không có ánh sáng, và rất lạnh.
Ở đó, cậu giấu tất cả những thứ không muốn ai thấy: cảm giác bị bỏ lại, tiếng cãi vã của ba mẹ, giọng thở dài của người thầy chủ nhiệm cũ khi thấy tên cậu nằm cuối bảng xếp hạng.
Và cả… ánh mắt thương hại từ người thân khi họ nghĩ cậu không đủ mạnh mẽ để sống như người bình thường.
Tô Nhược Hy đến lớp trễ hôm ấy. Cô bước vào, ánh mắt quét qua phòng, dừng lại nơi Dịch Trần. Không ai để ý, nhưng cô thấy rõ.
Hôm nay cậu không nhìn ra cửa sổ nữa. Mà nhìn xuống tay mình, rất lâu.
Cô tiến đến gần.
Ngồi xuống cạnh bàn cậu. Không nói.
Chỉ lặng im.
Dịch Trần không ngẩng lên.
Không tránh đi.
Chỉ hỏi, giọng nhỏ:
"Tại sao cô lại muốn biết tôi nhiều như vậy?"
Tô Nhược Hy thoáng khựng. Một giây, rồi đáp:
"Vì cậu là người duy nhất không nhìn tôi như một ai đó nên được yêu quý."
"Mà nhìn tôi như một con người."
Cả hai lại im lặng. Nhưng lần này, im lặng không còn lạnh lẽo.
Một lát sau, chuông báo vang lên. Các bạn khác lần lượt trở lại lớp. Không gian tan ra như thể khoảnh khắc vừa rồi chưa từng xảy ra.
Dịch Trần đứng dậy.
Khi đi ngang qua cô, cậu nói, không quay đầu lại:
"Cô muốn biết tôi đúng không?"
"Vậy mai. Đến nghĩa trang ngoại ô. Tôi sẽ cho cô thấy một thứ."
Tối hôm đó, Tô Nhược Hy mở điện thoại, lướt qua những đoạn tin nhắn cũ giữa họ.
Có quá nhiều khoảng trắng. Nhưng ở giữa những khoảng trắng đó, cô bắt đầu đọc được điều gì đó – không phải bằng chữ, mà bằng sự im lặng.
Cô gõ tin nhắn:
"Ngày mai, tôi sẽ đến."
Nhưng không gửi.
Chỉ lưu lại, và nhét điện thoại xuống gối.
Vì cô biết, nếu mình gửi đi, thì có thể… những thứ giấu trong Dịch Trần sẽ thật sự bắt đầu trồi lên.