Ánh sáng mờ ảo từ bầu trời đêm chiếu xuống mặt đất đã mục nát. Trái Đất, ngôi nhà của loài người trong hàng triệu năm qua, giờ đây chỉ còn là một cái xác không hồn. Những thành phố một thời sầm uất giờ chỉ là những đống đổ nát, những tòa nhà cao tầng vỡ nát, và những cánh rừng cháy rụi. Đất đai đã cạn kiệt, không khí ô nhiễm đến mức không thể thở nổi nếu không có hệ thống lọc khí.
Nền văn minh của loài người đang trên bờ vực sụp đổ.
Trong khoang lái của con tàu không gian Elysium, một nhóm người ngồi im lặng, mắt họ dán chặt vào màn hình hiển thị, nơi cảnh tượng Trái Đất mờ dần trong không gian vô tận. Đằng sau họ, hàng trăm tàu vũ trụ khác nối đuôi nhau, mỗi chiếc chở hàng nghìn con người rời bỏ hành tinh này, tìm kiếm một tương lai chưa được biết đến. Họ không còn lựa chọn nào khác.
Tại trung tâm chỉ huy của Elysium, vị chỉ huy tàu, Thượng tá Leona Kim, đứng nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như dao cạo. Cô là người duy nhất trong phi hành đoàn vẫn giữ vững tinh thần. Cô biết, cuộc hành trình này không chỉ là việc di cư, mà là một cuộc chiến sinh tồn, một thử thách không chỉ với thiên nhiên mà còn với chính loài người.
"Thông báo: Chúng ta đã rời khỏi quỹ đạo Trái Đất. Mọi thứ đã hoàn tất." Giọng nói của hệ thống tự động vang lên, lạnh lùng như thường lệ.
Leona Kim quay lại nhìn một nhóm các nhà khoa học, kỹ sư và quân nhân. Mỗi người đều mang trong mình một sự căng thẳng tột độ. Tất cả đều biết, nếu họ không thành công trong hành trình này, loài người sẽ không còn cơ hội.
"Đến lúc rồi," cô nói, giọng khàn khàn vì mệt mỏi. "Tất cả đều phụ thuộc vào chúng ta. Đích đến của chúng ta là hành tinh 47-X, cách đây gần 30 năm ánh sáng. Hy vọng duy nhất của chúng ta. Chúng ta phải thành công."
Một kỹ sư trẻ, tên là Ethan, ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta tràn ngập hoài nghi. "Nhưng Thượng tá, hành tinh đó... liệu có thể nuôi dưỡng sự sống? Các tín hiệu chúng ta nhận được trước đây có thể chỉ là giả mạo."
Leona quay lại nhìn Ethan, đôi mắt cô lạnh lùng nhưng kiên định. "Chúng ta không có lựa chọn khác, Ethan. Nếu không phải là hành tinh đó, thì đâu sẽ là nơi tiếp theo? Chúng ta không thể quay lại Trái Đất, và những hành tinh khác không thể đáp ứng yêu cầu sinh sống của chúng ta."
Một im lặng bao trùm không gian, chỉ còn âm thanh đều đặn của các hệ thống trong tàu. Mọi người biết, cuộc hành trình này không chỉ là sự di cư, mà còn là sự khởi đầu của một chương mới, một cuộc sống mới, hoặc là kết thúc vĩnh viễn cho loài người.
"Đây là nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta. Chúng ta phải đảm bảo rằng không chỉ loài người, mà cả những sinh vật khác cũng có thể sống sót trong tương lai này." Leona tiếp tục. "Chúng ta sẽ xây dựng lại từ đầu, với tất cả những gì chúng ta đã học được. Nhưng trước tiên, chúng ta phải sống sót."
Một giọng nói vang lên từ khu vực điều khiển. Đó là Dr. Mia Cheng, trưởng nhóm khoa học của tàu. "Chúng tôi đã phân tích tất cả các dữ liệu từ hành tinh 47-X. Theo tất cả các thông số, nó có thể hỗ trợ sự sống. Nhưng chúng ta không thể chắc chắn 100%. Những gì chúng ta có là hy vọng và một chút may mắn."
Leona gật đầu. "Hy vọng là tất cả những gì chúng ta còn lại."
Cô quay lại màn hình trước mặt, nhìn những ngôi sao xa xôi đang lướt qua. Hành trình dài, đầy gian khổ, và không chắc chắn. Chỉ có một điều chắc chắn: đây là cơ hội duy nhất để loài người tiếp tục tồn tại.
Trong khoang tàu, từng tiếng thở dài vang lên, nhưng không ai dám cất lên lời. Họ hiểu rằng, nếu thất bại, nhân loại sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại. Họ phải thành công. Nếu không, sự sống của loài người sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong không gian vô tận này.
Con tàu Elysium tiếp tục di chuyển, rời xa Trái Đất, rời xa những gì đã làm nên nền văn minh của họ. Họ tiến vào một tương lai không thể biết trước, nơi mà không có gì ngoài bầu trời đầy sao và những hy vọng mong manh.
Cuộc di cư của loài người bắt đầu từ đây.