Giọng nói lạ lẫm vẫn vang lên từ loa phát thanh, âm thanh ấy như một lời cảnh báo từ một thời đại đã qua, một lời nhắc nhở về sự tồn tại của một nền văn minh bị chôn vùi trong quên lãng. Cả nhóm khảo sát đứng sững lại, mắt không thể rời khỏi màn hình đang phát tín hiệu lạ. Leona cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, và không khí xung quanh như càng thêm đặc quánh. Những bước chân của họ trở nên chậm chạp, thận trọng, khi đối mặt với sự huyền bí của thứ họ đang chứng kiến.
"Chúng ta phải hiểu những gì nó nói," Mia lên tiếng, ánh mắt đầy quyết tâm. Cô quay về phía nhóm kỹ thuật. "Kết nối mọi thiết bị dịch thuật, tôi muốn có bản dịch ngay lập tức."
Leona đứng yên, không nói gì. Cô biết rằng nếu đó là một lời cảnh báo, thì không phải ai cũng có thể nhận thức được sự nguy hiểm mà nó mang lại. Những tín hiệu từ dưới lòng đất không chỉ đơn giản là một cấu trúc cổ đại, mà có thể là một di chứng, một cái bẫy mà nền văn minh này đã để lại cho những kẻ xâm nhập.
Trong khi đội ngũ kỹ thuật đang làm việc, Leona quay lại nhìn các thành viên trong nhóm. Những ánh mắt đầy sự bối rối, lo lắng. Một phần trong cô cũng bắt đầu cảm thấy e ngại. Nhưng họ không thể quay lại. Đây là cơ hội duy nhất của loài người, và nếu họ bỏ qua, có thể họ sẽ không bao giờ tìm được đáp án cho sự sống còn của mình.
"Có một điều kỳ lạ," Mia nói, ánh mắt chăm chú vào chiếc màn hình trước mặt, "Các dữ liệu không khớp với những gì chúng ta đã thu thập. Các sóng phát ra từ giọng nói này dường như có một kiểu mã hóa phức tạp. Nó không phải là ngôn ngữ thông thường của bất kỳ nền văn minh nào mà chúng ta biết đến."
Leona hít một hơi dài, nhìn lại một lần nữa về phía trung tâm phòng điều khiển, nơi màn hình đang nhấp nháy từng dòng ký tự mà họ chưa thể giải mã. Một cảm giác bất an dâng lên trong cô. Nếu đây thực sự là lời cảnh báo, vậy thì họ sẽ phải đối mặt với điều gì? Và tại sao lại là họ, những con người đang tìm kiếm một tương lai mới, lại bị cuốn vào quá khứ này?
Cuối cùng, một tín hiệu dừng lại. Đội ngũ kỹ thuật đã thành công trong việc dịch các ký tự lạ. Màn hình sáng lên với bản dịch ngắn gọn:
"Không ai có thể thoát khỏi số phận của mình. Đừng làm điều đó."
Lời cảnh báo ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một cú tát vào sự tự tin của cả nhóm. Leona đứng lặng người, ngọn đèn trên bộ đồ không gian của cô chiếu sáng khuôn mặt đầy suy tư.
"Đừng làm điều gì?" Mia hỏi, giọng cô nhỏ đi. "Là cái gì? Và ai đã để lại lời cảnh báo này?"
Leona không thể trả lời ngay lập tức. Những suy nghĩ trong đầu cô như một cơn bão. Câu hỏi dâng lên trong lòng: Ai đã để lại thông điệp này? Và họ có thật sự hiểu hết những gì đang diễn ra? Một nền văn minh đã bị hủy diệt, những dấu vết còn sót lại dưới lòng đất, và giờ đây là một lời cảnh báo… Có điều gì đó sâu xa hơn đang ẩn giấu phía sau mọi thứ.
"Chúng ta phải tiếp tục," Leona nói, giọng cô kiên quyết. "Bất kể lời cảnh báo này là gì, chúng ta không thể quay lại. Chúng ta cần tìm hiểu sự thật. Đó là lý do chúng ta đến đây."
Mia nhìn Leona một lúc rồi gật đầu, mặc dù sự lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô. Mọi người trong nhóm đều hiểu rằng không ai có thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ. Nhưng không phải tất cả đều sẵn sàng đối mặt với nó.
"Cánh cửa này," Mia tiếp tục, "Chắc chắn không phải là một cánh cửa thông thường. Các dấu hiệu cho thấy rằng chúng ta chỉ mới chạm vào một phần nhỏ của nó. Và nếu những gì chúng ta thấy ở đây là sự thật, thì… chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với một thứ gì đó vượt xa tầm kiểm soát của mình."
Leona im lặng, nhìn vào cửa lớn đang đứng im lìm trước mặt. Các dấu hiệu mà cô đã thấy khi tiếp cận nơi này chỉ là một phần của một câu chuyện dài hơn, một câu chuyện mà loài người chưa bao giờ có cơ hội được biết.
"Để chuẩn bị cho những gì phía trước," Leona nói, "Tất cả mọi người hãy sẵn sàng. Đừng để mình bị bất ngờ. Chúng ta sẽ không rút lui."
Các thành viên trong nhóm gật đầu, ánh mắt họ cũng dần trở nên nghiêm túc. Những thiết bị quét được bật lên, và từng bước chân của họ dần tiến sâu hơn vào khu vực trung tâm. Tại đây, những bức tường kim loại, các cột trụ vĩ đại, tất cả đều tạo nên một không gian không giống bất kỳ thứ gì mà họ từng thấy. Mọi thứ đều hoang tàn, nhưng lại mang trong mình một vẻ đẹp đáng sợ, như một vương quốc đã bị thời gian lãng quên.
Bước vào sâu hơn trong trung tâm, họ phát hiện ra một phòng thí nghiệm. Các thiết bị khoa học kỳ lạ, những máy móc mà họ không thể nhận diện, tất cả đều phủ đầy bụi bặm và dấu vết của thời gian. Trên bàn làm việc là một tấm bản đồ vũ trụ, với các hệ thống sao, các hành tinh đánh dấu rất tỉ mỉ, dường như chỉ ra một hành trình dài mà nền văn minh này đã đi qua.
"Đây là…" Mia lẩm bẩm, "Một bản đồ hành trình của cả một nền văn minh?"
Leona đi lại gần, đôi mắt dán chặt vào các ký hiệu trên bản đồ. Mỗi dấu hiệu đều nói lên một câu chuyện về những cuộc di cư, những chiến dịch, và những quyết định đã khiến họ phải tìm một nơi ẩn náu dưới lòng đất. Đây có thể là tất cả những gì còn lại của nền văn minh ấy.
Lời cảnh báo trên màn hình vẫn vang vọng trong đầu Leona: "Đừng làm điều đó." Nhưng liệu loài người có thể dừng lại khi đã tiến quá xa? Hay sự thật sẽ bị chôn vùi mãi mãi, bị xóa bỏ trong những bóng tối sâu thẳm của quá khứ?