Cảnh vật trên hành tinh 47-X không như những gì họ tưởng tượng. Tuy không có dấu hiệu của sự sống ngoài các quần thể động thực vật cơ bản, sự xuất hiện của tín hiệu nhân tạo làm dấy lên sự tò mò và lo ngại lớn trong nhóm khảo sát. Leona Kim, cùng với Mia Cheng và đội nghiên cứu, đã hạ cánh xuống một khu vực rừng rậm gần khu vực phát ra tín hiệu. Những cánh cây to lớn, những đám sương mù dày đặc khiến mọi thứ xung quanh trở nên huyền bí, và khó đoán.
"Có vẻ như không có dấu hiệu của sự sống," Mia nói, mắt nhìn vào chiếc máy đo địa chấn, "Ngoài tín hiệu này, tất cả các dữ liệu khác đều cho thấy đây là một vùng đất hoang vu."
Leona không đáp, mắt cô vẫn dán chặt vào bản đồ địa hình, tâm trí cô đang suy tính những gì có thể đang xảy ra dưới lòng đất. Không thể có chuyện chỉ có một tín hiệu duy nhất như vậy. Họ phải cẩn thận.
"Mở giao thức quét toàn diện," Leona ra lệnh.
Các kỹ sư và chuyên gia công nghệ nhanh chóng kích hoạt các thiết bị quét sâu, dò tìm các dạng sóng bất thường. Chỉ trong vòng vài phút, các hình ảnh ba chiều xuất hiện trên màn hình: một cấu trúc khổng lồ, một mê cung vững chắc, xây dựng dưới lòng đất, với các đường hầm rộng lớn và những phòng chức năng đan xen như một thành phố cổ đại.
"Đây là… không phải là công trình của loài người," Mia nói, giọng cô lộ rõ sự ngạc nhiên. "Cấu trúc này… có vẻ như được xây dựng từ hàng nghìn năm trước."
Leona chầm chậm quay lại nhìn Mia, rồi lại nhìn vào màn hình. Những bức tường kim loại kỳ lạ, với những dấu hiệu mà họ không thể giải thích. Dưới nền đất cứng, một nền văn minh lạ có thể đã tồn tại trước cả khi loài người ra đời. Và giờ, tất cả dường như đang nhắm về họ.
"Câu hỏi là: tại sao lại chỉ phát ra tín hiệu bây giờ?" Leona suy nghĩ lớn tiếng. "Ai đã gửi tín hiệu này? Liệu có ai đang ở đây?"
"Không có gì chắc chắn, nhưng nếu có ai đó, họ phải ở dưới lòng đất này," Mia trả lời. "Nhưng hiện tại, không có dấu hiệu nào về sự sống, ngoài những cấu trúc này."
Leona quyết định không để những giả thuyết lấn át quyết định của mình. Dù gì, loài người đã mất đi hành tinh của mình, và họ không thể từ bỏ cơ hội tìm hiểu thế giới mới này.
"Bắt đầu khai quật," Leona ra lệnh. "Lập tức. Chúng ta không có nhiều thời gian."
Các nhóm khảo sát bắt đầu công việc đào xới, và chỉ trong vòng một giờ, họ đã khám phá ra một lối vào ngầm dẫn xuống dưới lòng đất. Một cánh cửa lớn bằng kim loại, với các ký tự lạ mà họ không thể nhận diện được, đóng chặt trước mắt họ.
Leona bước lại gần, đưa tay lên để cảm nhận bề mặt của cánh cửa. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại không còn đơn giản là một cánh cửa nữa. Đó là một dấu hiệu, một sự răn đe, như thể cảnh báo họ về một điều gì đó họ không được biết. Không thể quay lại.
"Đây là cửa vào," Leona quyết đoán. "Chúng ta không thể bỏ qua nó. Mở cửa."
Một đội kỹ sư được cử đến để xử lý khóa cơ học của cánh cửa. Những âm thanh va chạm kim loại vang lên khi hệ thống bảo vệ bị phá vỡ. Sau vài phút, cánh cửa từ từ mở ra, tiết lộ một hành lang rộng lớn, đen tối bên dưới.
"Chúng ta cần phải chuẩn bị," Mia nói. "Không thể xác định được tình hình dưới đó. Những gì chúng ta thấy trên quét không đủ để chắc chắn."
Leona gật đầu, ra hiệu cho đội quân sự sẵn sàng đối phó với mọi tình huống. Họ bước xuống hành lang tối, đèn pha cầm tay chiếu sáng từng bước đi. Không khí dưới lòng đất có chút lạnh lẽo, nhưng không quá khắc nghiệt. Mọi thứ im lặng một cách kỳ lạ, và mỗi bước đi đều vang vọng trong không gian tĩnh mịch, giống như họ đang bước vào một khu vực bị bỏ hoang từ rất lâu.
Điều đầu tiên khiến nhóm khảo sát phải dừng lại là một bức tường lớn được trang trí với các ký tự, hình vẽ giống như những biểu tượng cổ xưa. Những hình vẽ này có vẻ như kể về một câu chuyện—một câu chuyện về một nền văn minh vĩ đại, bị diệt vong. Những hình ảnh này có thể là bằng chứng về một cuộc chiến tranh hủy diệt, một tai họa lớn khiến nền văn minh này phải lẩn trốn dưới lòng đất.
"Chúng ta phải tiếp tục. Đây là những gì chúng ta đã tìm kiếm," Leona khẽ nói.
Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước, ánh sáng từ đèn pha dần sáng lên một khu vực rộng lớn hơn. Trước mắt họ, là một phòng điều khiển khổng lồ, được trang bị các màn hình và thiết bị công nghệ mà họ chưa từng thấy trước đây. Một nền văn minh có công nghệ vượt xa loài người hàng nghìn năm.
Và khi họ tiến gần hơn đến trung tâm phòng điều khiển, một điều kỳ lạ xảy ra. Một ánh sáng chói lóa đột ngột xuất hiện trên các màn hình, rồi sau đó, một giọng nói vang lên từ những loa phát thanh cũ kỹ. Giọng nói đó rõ ràng không phải của con người, và nó bắt đầu nói một thứ tiếng mà chưa ai trong nhóm có thể hiểu được.
Chương này mở ra một cánh cửa bí mật, tiết lộ một nền văn minh đã biến mất từ lâu, nhưng liệu những gì họ tìm thấy có phải là một dấu hiệu của hy vọng, hay lại là một nguy hiểm tiềm tàng mà loài người không thể kiểm soát?