Chương 11 : Bóng tối trong lòng thành phố

Không khí trong không gian tối đen như mực. Tiếng bước chân vang lên trong sự tĩnh lặng, mỗi bước đi như kéo dài thêm sự lo lắng và căng thẳng. Cả nhóm đã đi qua những hành lang dài, lượn lờ qua các cánh cửa đóng chặt, vượt qua những cỗ máy lạ và những bí ẩn mà dường như không có lời giải. Nhưng giờ đây, họ đã đến điểm cuối cùng của cuộc hành trình này – một thành phố ngầm, ẩn giấu dưới lòng đất.

Màn đêm trong thành phố ấy chẳng khác nào một lớp vải đen dày che phủ mọi thứ, không để lại một tia sáng nào lọt qua. Những công trình kim loại khổng lồ đứng sừng sững, u ám, như những cánh cổng dẫn vào một thế giới khác. Cả không gian dường như ngưng lại, như thể thời gian và không gian đã mất đi sự kết nối, chỉ còn lại những âm thanh lạnh lẽo và sâu thẳm.

"Chúng ta thực sự đang ở đâu?" Mia cất tiếng, ánh mắt cô lo lắng. "Những gì chúng ta đã thấy chỉ là một phần của cái gì đó lớn hơn nhiều, và giờ, chúng ta lại thấy mình bị mắc kẹt ở đây. Đây không giống bất kỳ nơi nào chúng ta đã từng thấy."

Leona không trả lời ngay mà đứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía những công trình khổng lồ. Cô có cảm giác rằng họ không phải là những kẻ xâm nhập duy nhất vào nơi này. Những bóng dáng mơ hồ ẩn khuất trong bóng tối dường như quan sát họ, theo dõi từng bước đi của họ. Đó là cảm giác mà Leona không thể nào bỏ qua.

"Đi thôi," Leona nói khẽ, "Chúng ta không có thời gian để do dự."

Nhóm tiếp tục tiến lên, lần này cẩn thận hơn. Mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng, bởi họ biết rằng mỗi sai lầm có thể đánh dấu kết thúc cho cuộc hành trình này.

Sau khi đi qua một loạt các con đường tối tăm, họ đến được một khu vực rộng lớn, giống như một phòng thí nghiệm khổng lồ. Những thiết bị khắp nơi, những công nghệ chưa bao giờ được biết đến, tất cả đều đang vận hành một cách kỳ lạ, không giống như bất kỳ thứ gì họ đã từng thấy. Dù vậy, cái không khí chết chóc và không gian đầy sự tuyệt vọng này vẫn đè nặng lên họ.

"Chúng ta đang ở trung tâm," Leona nói, quay sang nhóm mình. "Đây chính là nơi mọi thứ bắt đầu."

Mia cau mày, cảm giác bất an trong cô càng lúc càng mạnh mẽ hơn. "Nếu đúng như vậy, thì chúng ta phải rất cẩn thận. Đây không phải là nơi dành cho những kẻ yếu đuối."

Cả nhóm gật đầu đồng tình. Nhưng lúc này, họ không thể dừng lại. Họ đã đi quá xa để quay lại. Những bí mật đã lôi kéo họ đến đây, và giờ đây, mọi sự lựa chọn chỉ còn lại một – tiếp tục đi về phía trước.

Một cánh cửa khổng lồ mở ra trước mắt họ, tự động như thể đã được chuẩn bị từ lâu. Những cột ánh sáng nhấp nháy, chiếu sáng không gian rộng lớn bên trong. Khi họ bước vào, cả nhóm không thể không ngạc nhiên khi thấy những cỗ máy khổng lồ được xây dựng dọc theo các bức tường. Những thiết bị này không phải để sử dụng trong chiến tranh, mà dường như được chế tạo để thay đổi toàn bộ bản chất của loài người.

"Đây là… một loại công nghệ sinh học," Alex nhận xét, ánh mắt của anh ta sáng lên với sự ngạc nhiên. "Chúng không chỉ là máy móc, mà là sinh vật. Chúng có thể sống và phát triển."

Leona tiến lại gần một trong những thiết bị, nhìn kỹ vào các đường nét phức tạp trên bề mặt của nó. Những ký tự không thể hiểu được lấp đầy màn hình, nhưng một thứ gì đó quen thuộc trong cách cấu trúc của chúng khiến cô cảm thấy rợn người.

"Đây không phải là một công nghệ mà chúng ta có thể hiểu được ngay lập tức," Leona nói, giọng cô có vẻ lạnh lùng hơn. "Nhưng chúng ta phải tìm cách khai thác nó, bởi vì đó là chìa khóa để chúng ta hiểu được những gì đã xảy ra ở đây."

Ngay lúc đó, một cánh cửa khác mở ra, nhưng lần này không phải là một cơ chế tự động. Một người đàn ông bước ra từ bóng tối. Cánh tay của anh ta bị che khuất dưới một lớp áo choàng tối màu, và đôi mắt anh ta phát sáng một cách kỳ lạ, như thể được chiếu sáng bởi một ánh sáng vô hình. Hình dáng của anh ta có một sự ngạc nhiên kỳ lạ, không giống bất kỳ ai trong nhóm.

"Các người đến thật nhanh," giọng của người đàn ông vang lên, không có cảm xúc. "Nhưng các người có hiểu mình đang làm gì không?"

Leona nhìn người đàn ông một cách cảnh giác. "Chúng tôi đã tìm thấy những gì chúng tôi cần. Bây giờ, chúng tôi muốn biết sự thật."

Người đàn ông mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không có chút ấm áp nào. "Sự thật? Các người không phải là người đầu tiên tìm thấy nó. Nhưng chắc chắn các người sẽ là những người cuối cùng không thể thoát ra."

Câu nói của anh ta làm cả nhóm rùng mình. Cảm giác mơ hồ của sự không thể lùi lại dâng lên. Leona hít một hơi sâu, dứt khoát nhìn thẳng vào người đàn ông.

"Chúng tôi sẽ không rời đi cho đến khi hiểu rõ mọi thứ. Bạn có thể giúp chúng tôi, hoặc cản trở chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ không bỏ cuộc."

Im lặng kéo dài trong vài giây. Sau đó, người đàn ông cười nhẹ, nhưng đó là một tiếng cười đầy ẩn ý.

"Vậy thì hãy chuẩn bị đi. Cái giá mà các người phải trả sẽ không hề rẻ."

Và rồi, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, như thể mọi thứ đang sắp sửa thay đổi hoàn toàn.