Chương 10: Màn sương mờ

Ánh sáng từ những cỗ máy cũ kỹ trong căn phòng huyền bí dần yếu ớt, như thể chúng đang kiệt sức. Cả nhóm đứng lặng yên, nhìn vào cảnh vật xung quanh, trong lòng đầy lo lắng và nghi ngại. Bước vào căn phòng này, họ không chỉ đối mặt với những bí mật vô hình mà còn với sự không thể lý giải của thế giới này.

Leona dừng lại, ánh mắt cô dừng lại ở một thiết bị lớn nằm ở chính giữa phòng, được bao bọc bởi các đường nét kỳ lạ, giống như những vòng tròn ánh sáng. Đó là một cấu trúc có thể phát sáng nhưng lại mang dáng dấp của một cổ vật, như thể từ thời đại nào đó mà không ai có thể biết được.

"Chúng ta đã đến gần hơn," Leona thì thầm, mắt cô sáng lên. "Đây có thể là nguồn gốc của mọi sự việc, thứ tạo nên những biến động này."

Mia tiến lại gần và chạm vào một phần của thiết bị. "Có vẻ như đây là một loại công nghệ, nhưng rất khác so với những gì chúng ta từng biết. Nó không phải là thứ mà chúng ta có thể dễ dàng hiểu được." Cô nhìn Leona, đôi mắt đầy vẻ hoang mang. "Chúng ta không biết điều này sẽ dẫn đến đâu."

Leona không trả lời ngay mà tiếp tục quan sát. Từng chi tiết của thiết bị gợi lên sự cổ xưa, nhưng đồng thời cũng chứa đựng một sự mới mẻ kỳ lạ. Đúng như những gì họ đã nhận thấy, mỗi phần của căn phòng này đều mang dấu vết của một nền văn minh mà loài người chưa từng biết đến.

"Đây không phải là một công nghệ mà chỉ một nền văn minh đã mất để lại," Leona nói, chậm rãi. "Đây là một thông điệp. Một cảnh báo."

Những từ đó không phải là lời cảnh báo từ những người sống trong quá khứ. Đó là một dấu hiệu của sự tồn tại bất tử, của một trí tuệ vượt xa mọi điều mà nhân loại có thể tưởng tượng. Leona cảm thấy một sức ép nặng nề đè lên ngực mình, như thể sự thật mà cô sắp đối mặt không phải là thứ có thể dễ dàng tiêu hóa.

Bỗng nhiên, một ánh sáng sáng chói phát ra từ giữa thiết bị, chiếu sáng cả không gian xung quanh. Những ký tự kỳ lạ lại xuất hiện trên màn hình lớn phía trước họ, lần này không phải là những dòng mã hóa, mà là hình ảnh về một trận chiến vĩ đại. Một trận chiến giữa những cỗ máy khổng lồ và những sinh vật không thể nhận diện.

"Những sinh vật này… không thể là của chúng ta," Mia nói, đôi mắt cô mở to trong sự ngỡ ngàng.

Leona nhìn kỹ hơn, cô có thể nhận ra sự phức tạp trong từng chuyển động của các sinh vật đó. Chúng không giống bất kỳ loài động vật nào mà cô từng biết. Chúng có thể điều khiển năng lượng, di chuyển như bóng ma trong không gian. Những hình ảnh này như đang tái hiện một cuộc chiến vô tận, không có hồi kết.

"Đây là một cuộc chiến giữa những lực lượng không thể kiểm soát," Leona nhận xét. "Nhưng câu hỏi là, cuộc chiến này có liên quan gì đến chúng ta?"

Một giọng nói vang lên từ đâu đó trong căn phòng, không phải qua thiết bị, mà qua chính tâm trí của họ. Một giọng nói không thể nghe thấy bằng tai, mà như thể được truyền thẳng vào tâm trí mỗi người.

"Cuộc chiến này không phải của các ngươi, nhưng các ngươi sẽ là những người quyết định kết cục của nó," giọng nói đó thì thầm, và âm thanh ấy trở nên day dứt, như thể có sự đau đớn trong đó. "Nếu các ngươi tiếp tục, các ngươi sẽ thấy được sức mạnh của nó. Nhưng các ngươi cũng sẽ phải trả giá. Quyết định này không thể thay đổi được."

Cả nhóm ngạc nhiên quay lại nhìn nhau. Cảm giác sợ hãi và lo lắng ập đến, nhưng Leona đứng vững, không để bản thân bị lay chuyển. Cô hiểu rằng đây là khoảnh khắc quyết định. Cô đã đi quá xa để quay lại.

"Chúng ta không thể dừng lại. Mỗi bước đi càng gần hơn đến sự thật. Chúng ta đã đến đây không chỉ để khám phá bí mật, mà còn để thay đổi tương lai," Leona khẳng định, giọng cô vững vàng. "Chúng ta sẽ tiếp tục."

Tất cả nhìn cô, ánh mắt họ như hòa vào một quyết định chung. Dù có sợ hãi, dù có lo lắng, họ hiểu rằng không có lựa chọn nào khác.

Ngay khi Leona vừa dứt lời, ánh sáng từ thiết bị chợt vụt tắt, và không gian trở lại im lặng. Từ dưới nền đất, những tiếng động kỳ lạ bắt đầu vang lên, như thể một cái gì đó khổng lồ đang thức tỉnh. Những hình ảnh trên màn hình bắt đầu thay đổi, lần này là một cảnh tượng quen thuộc – một căn cứ quân sự khổng lồ, nơi các cỗ máy chiến tranh đang được chế tạo.

"Đây là... nơi chúng ta bắt đầu?" Mia hỏi, giọng cô run rẩy.

"Không," Leona đáp lại. "Đây là nơi mọi thứ kết thúc."

Khi Leona quay người bước ra khỏi phòng, ánh sáng từ những cỗ máy bỗng dưng sáng lên lại lần nữa. Cả nhóm tiếp tục bước đi, biết rằng con đường phía trước không có lối quay lại. Và với mỗi bước chân, họ càng tiến gần hơn đến những sự thật chưa từng được biết đến – và những hiểm họa mà họ chưa thể lường trước.