Ánh sáng từ màn hình lớn phản chiếu lên khuôn mặt Leona, khiến những đường nét của cô trở nên sắc nét và lạnh lùng. Mặc dù cả nhóm đã hoàn toàn bị cuốn vào bí mật mà họ vừa khám phá, nhưng sự hiện diện của giọng nói lạnh lẽo kia vẫn in hằn trong tâm trí họ. Đó là một lời cảnh báo, một lời nguyền không thể dễ dàng xóa bỏ. Những câu hỏi xoay quanh chiếc bản đồ và con đường phía trước cứ ám ảnh lấy họ, như một thử thách cuối cùng mà họ phải đối mặt.
"Chúng ta không thể làm gì nếu không tìm được đường đi tiếp," Mia nói, giọng cô trầm xuống, đầy lo lắng. "Cứ theo bản đồ này, nhưng liệu chúng ta có thể thay đổi được quá khứ?"
Leona nhíu mày. "Quá khứ không phải là điều chúng ta có thể thay đổi. Nhưng tương lai thì khác. Chúng ta sẽ thay đổi nó." Cô nhìn thẳng vào bản đồ, những điểm đỏ chói trên đó chỉ ra những nơi quan trọng mà họ cần phải đến, nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Nhóm tiếp tục đi sâu hơn vào căn phòng, nơi mà các thiết bị kỳ lạ vẫn sáng lên liên tục. Các máy móc không ngừng tạo ra những âm thanh lạ, như thể chúng đang chờ đợi điều gì đó, hoặc đang ghi lại sự hiện diện của họ. Leona cảm thấy có một sự thay đổi rõ rệt trong không khí. Một cảm giác rờn rợn, giống như họ đã đi quá sâu vào một nơi mà không ai dám xâm nhập.
"Leona, cẩn thận!" Alex, một thành viên trong nhóm kỹ thuật, đột nhiên lên tiếng khi thấy một cánh cửa kim loại lớn tự động mở ra trước mặt họ. Một cơn gió lạnh từ phía trong thổi ra, khiến tất cả đều rùng mình.
Leona tiến về phía cánh cửa, không do dự. Cô biết rằng họ chỉ còn một con đường duy nhất – đi tiếp. Nếu dừng lại, họ sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong những bí mật này mà không bao giờ tìm được lối thoát.
Cả nhóm bước qua ngưỡng cửa và vào trong một không gian hoàn toàn khác. Không gian rộng lớn, tĩnh lặng và đầy ánh sáng mờ ảo. Trên sàn nhà là những vòng tròn khắc sâu vào đá, giống như một phần của nghi lễ cổ xưa nào đó. Những đường nét tinh xảo và kỳ bí trên tường cho thấy đây không phải là một căn phòng bình thường. Mỗi vòng tròn, mỗi ký tự đều mang ý nghĩa đặc biệt, nhưng chúng đều bị ẩn giấu trong một lớp mật mã mà chỉ có một trí tuệ đặc biệt mới có thể hiểu được.
"Chúng ta đang ở đâu?" Mia thì thầm, ngước nhìn lên những cột đá cao vút, mỗi cột đều khắc những hình vẽ lạ lùng.
Leona quan sát cẩn thận. "Đây có thể là trung tâm của tất cả những gì chúng ta tìm kiếm. Một loại công nghệ đã bị lãng quên từ lâu." Cô tiến lên phía trước và chạm vào một vòng tròn trên sàn, không khí bỗng trở nên dày đặc và nặng nề hơn.
Ngay lập tức, một ánh sáng chói lòa phát ra từ vòng tròn, và những hình ảnh kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trên bức tường đối diện. Một câu chuyện đã bị chôn vùi trong hàng nghìn năm dường như đang tái hiện lại trước mắt họ. Những hình ảnh về một nền văn minh hùng mạnh, với công nghệ vượt trội và sức mạnh khủng khiếp, cùng với những trận chiến tàn khốc đã phá hủy tất cả. Từng cảnh tượng của quá khứ huy hoàng lần lượt hiện ra, khắc sâu trong tâm trí mỗi người.
"Những gì chúng ta thấy... có phải là di chứng của một nền văn minh đã tự hủy hoại chính mình?" Mia hỏi, đôi mắt cô đầy lo sợ.
Leona không đáp ngay. Cô tiếp tục quan sát những hình ảnh, cố gắng tìm hiểu mối liên hệ giữa chúng và hiện tại. Những hình ảnh này có thể là một cảnh báo, một bằng chứng cho sự tuyệt vọng của loài người khi đối mặt với sự tột cùng của tham vọng và công nghệ.
"Đúng vậy, nhưng nếu chúng ta không hành động, liệu chúng ta có thể tránh được số phận tương tự?" Leona hỏi, không nhìn vào ai mà chỉ nhìn vào màn hình trước mặt.
Cả nhóm đều lặng im, cảm nhận sự nặng nề của câu hỏi. Thời gian không đứng yên. Mỗi giây trôi qua lại như một mũi dao đâm vào trái tim của những người đứng trước nó. Họ biết rằng không thể tiếp tục sống trong bóng tối, không thể cứ mãi theo đuổi những bí mật này mà không hiểu rằng nó sẽ dẫn họ đến đâu.
Bất ngờ, những âm thanh chói tai vang lên từ một cỗ máy khổng lồ đứng ở góc phòng. Màn hình của nó sáng lên, và một giọng nói khác vang lên, nhưng lần này không phải là giọng nói lạnh lùng trước đó. Đây là giọng nói của một người khác, một người có vẻ như đang cảnh báo họ về một điều gì đó sắp xảy ra.
"Ngừng lại ngay lập tức!" giọng nói cất lên. "Nếu các ngươi không dừng lại, các ngươi sẽ không thể thoát khỏi nơi này. Hãy rời khỏi đây trước khi quá muộn!"
Leona quay lại nhìn nhóm. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt cô, không thể nào che giấu được sự lo lắng. Họ đã đến quá xa để quay lại. Một quyết định cần phải được đưa ra ngay lập tức.
"Chúng ta phải đi tiếp," Leona nói, giọng cô mạnh mẽ, không do dự. "Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Bởi vì nếu không, mọi thứ sẽ chấm dứt ở đây."
Nhóm không nói thêm gì, nhưng ánh mắt họ đã nói lên tất cả. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, và mỗi bước đi sẽ là một quyết định sống còn. Nhưng điều duy nhất họ có thể làm lúc này là đi tiếp, không thể lùi lại.
Và vậy là, họ tiếp tục tiến vào bóng tối, hướng về phía những điều không thể đoán trước.