Chương 8: Bí mật ẩn dấu

Bầu không khí trong phòng thí nghiệm ngày càng trở nên nặng nề hơn khi nhóm khảo sát tiến vào, ánh sáng nhấp nháy từ các thiết bị tạo ra một không gian ma mị, như thể không gian và thời gian bị bóp méo. Leona đứng bất động trước chiếc bàn điều khiển khổng lồ, nơi những màn hình đang sáng lên từng dữ liệu, như thể phản ứng lại sự hiện diện của họ. Cô cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ những cỗ máy xung quanh.

"Leona," Mia gọi, giọng cô run rẩy, "Có một thứ gì đó rất lạ ở đây. Các dữ liệu đang thay đổi nhanh chóng. Dường như… nó nhận ra chúng ta."

Leona không rời mắt khỏi màn hình. Một dãy chữ lạ xuất hiện, dường như là một thông điệp được mã hóa bằng một ngôn ngữ cổ xưa. Những ký tự đó nhấp nháy liên tục trên màn hình, như thể đang chờ đợi ai đó giải mã.

"Đây không phải là thông điệp chúng ta đã từng gặp. Đây là thứ gì đó khác." Leona thì thầm.

Mia tiến lại gần, nhìn vào những dữ liệu trên màn hình. "Chúng ta có thể giải mã không? Đây giống như một ngôn ngữ đa chiều, không chỉ đơn giản là mật mã."

"Chúng ta sẽ thử," Leona nói chắc chắn, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác bất an. Cô không thể shake off cảm giác như có ai đó đang theo dõi họ từ xa, từ một nơi nào đó vô hình.

Trong lúc nhóm kỹ thuật tiếp tục nghiên cứu, Leona quyết định tiếp cận thiết bị trung tâm. Đây là mục tiêu chính của họ – nó có thể là chìa khóa dẫn họ đến mọi câu trả lời. Cô đặt tay lên một tấm bảng điều khiển, và ngay lập tức, một tiếng động nhẹ vang lên, dường như từ bên dưới thiết bị. Mặt bàn sáng lên, và một cánh cửa đột ngột mở ra, tiết lộ một không gian tối mịt phía sau.

Bước vào trong, Leona cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo từ sâu trong hầm, giống như một lối đi dẫn vào lòng đất. Mỗi bước đi của cô dường như vang lên trong không gian yên tĩnh một cách kì lạ. Những bức tường kim loại cũ kỹ lặng lẽ đứng im, như những chứng nhân thầm lặng của một nền văn minh đã qua đi.

Mia và nhóm kỹ thuật không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục nghiên cứu những dữ liệu đang thay đổi không ngừng trên màn hình, cố gắng tìm hiểu thêm về những gì họ đang đối mặt. "Chúng tôi đang nhìn thấy những đoạn mã về năng lượng... một dạng năng lượng không thể đo đạc bằng các công cụ thông thường. Nó mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ gì chúng ta từng biết."

Leona dừng lại, đưa tay vuốt lên bức tường kim loại trước mặt. Một ánh sáng nhấp nháy xuất hiện trên bề mặt, và một giọng nói vang lên, êm ái và lạnh lùng, nhưng cũng đầy bí ẩn.

"Chào mừng các ngươi, những người đã đủ can đảm để đến đây."

Leona đứng sững lại. Một làn sóng lạnh buốt chạy dọc sống lưng cô. "Ai… ai đang nói?" Cô hỏi, giọng nói lạc đi vì bất ngờ.

"Ta là một phần của nền văn minh đã bị lãng quên. Những gì các ngươi thấy trước mắt chỉ là những di tích cuối cùng của một triều đại đã bị xóa sổ bởi chính những sai lầm của chúng ta. Các ngươi, những người đến từ tương lai, sẽ phải đối mặt với cùng một con đường mà chúng ta đã đi qua. Hãy cẩn thận."

"Vì sao? Tại sao chúng ta phải cẩn thận?" Leona hỏi, băn khoăn không biết có phải mình đang nghe nhầm.

"Bởi vì các ngươi sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn không thể quay lại," giọng nói tiếp tục, và âm thanh như bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. "Nền văn minh này đã sụp đổ vì tham vọng không có giới hạn. Các ngươi sẽ phải quyết định giữa sự sống và cái chết, giữa việc tiếp tục con đường tiến hóa hay trở thành một phần của quá khứ."

Lời nói đó như một lời nguyền, khiến Leona không khỏi cảm thấy một nỗi sợ hãi đang trỗi dậy trong cô. Nhưng cô không thể lùi bước. Cô đã đến quá xa để quay lại.

Cô quay lại nhìn Mia, ánh mắt quyết tâm hiện lên trong đôi mắt cô. "Chúng ta không thể bỏ cuộc. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta phải tiếp tục."

Mia không trả lời ngay, nhưng ánh mắt cô nói lên tất cả. Cô biết rõ rằng họ đã không còn lựa chọn nào khác. Họ đã đứng trên bờ vực, và một khi bước đi, sẽ không thể quay lại.

Cả nhóm tiến vào sâu hơn trong căn phòng tối tăm, không gian này đầy những thiết bị lạ lẫm mà họ chưa từng thấy. Dường như không có một phần nào trong căn phòng này thuộc về thế giới hiện tại của họ. Mọi thứ đều có vẻ như đã tồn tại từ lâu lắm, từ một nền văn minh xa xôi.

Đến một điểm, một màn hình lớn trong phòng bỗng sáng lên. Trên đó là một bản đồ, vẽ một đường đi xuyên qua cả không gian. Đường đi đó bắt đầu từ nơi họ đang đứng, và kéo dài mãi đến một điểm xa lạ—một điểm có thể thay đổi tất cả.

"Đây là gì?" Leona thì thầm, tay cô nhẹ nhàng lướt qua màn hình, như thể muốn nhận ra điều gì đó.

"Đây là con đường dẫn tới sự thật," giọng nói lạnh lùng lại vang lên. "Chúng ta đã sai khi không dừng lại. Các ngươi còn có cơ hội sửa chữa những sai lầm, nhưng không phải tất cả sẽ sống sót. Để đi tiếp, các ngươi phải vượt qua chính nỗi sợ hãi của mình."

Leona đứng thẳng người, nhìn vào bản đồ trên màn hình, và rồi cô quay lại nhìn nhóm. Đôi mắt cô chứa đầy sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ không dừng lại. Chúng ta sẽ đi tiếp. Chúng ta không thể quay đầu."

Và như vậy, cuộc hành trình của họ đã bước vào một giai đoạn mới. Không có gì có thể ngăn cản họ. Những gì họ tìm kiếm ở đây không chỉ là sự sống, mà còn là sự tồn tại của loài người trong tương lai. Họ biết rằng quyết định mà họ đưa ra ở đây sẽ quyết định tất cả.