Chương 7: Con đường bị lãng quên

Cả nhóm tiến vào trong bóng tối của căn cứ dưới lòng đất, nơi không khí lạnh lẽo và nặng nề khiến họ cảm thấy như mỗi bước đi đều có thể là bước cuối cùng. Họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng không ai dám chắc rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo kế hoạch. Mặc dù đã vô hiệu hóa các cơ chế bảo mật, nhưng không khí trong căn cứ vẫn đầy sự căng thẳng, giống như một con thú săn mồi đang chực chờ tấn công.

Leona dẫn đầu, ánh sáng từ chiếc đèn pin quét qua những hành lang dài, tối đen. Cô cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí, như thể mọi thứ xung quanh đang sống động hơn, bừng lên một sức mạnh nào đó. Những bức tường kim loại xung quanh, tưởng chừng vô tri, giờ đây lại trở thành những chứng nhân của một câu chuyện cổ xưa, của một nền văn minh đã chìm vào quên lãng.

"Chúng ta sắp đến nơi rồi," Leona thì thầm, ánh mắt không rời khỏi màn hình điều khiển.

Một giọng nói từ Mia vang lên phía sau, phá vỡ sự yên tĩnh: "Leona, em nghĩ chúng ta có thể kiểm soát được những gì sẽ xảy ra không? Nếu đây là một công nghệ vượt trội, thì nó có thể sẽ gây ra những hậu quả mà chúng ta không thể lường trước."

Leona quay lại nhìn Mia, rồi lại hướng ánh mắt về phía trước. Cô cảm thấy một sự bất an len lỏi trong tim mình, nhưng điều đó không thể ngừng cô. Họ đã quá gần rồi, chỉ còn một quãng đường nữa là đến đích. "Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Nếu không đi tiếp, chúng ta sẽ không bao giờ biết được câu trả lời."

Cả nhóm tiến về phía trước, dọc theo một dãy hành lang hẹp. Những cánh cửa dày đặc, trông như những bức tường không thể xâm phạm, vẫn đứng vững, như một bài kiểm tra cuối cùng đối với họ. Tuy nhiên, không một cánh cửa nào đóng kín. Mỗi bước đi của họ như thể đánh thức một phần nào đó trong không gian tĩnh lặng này.

Đến cuối hành lang, một cánh cửa khổng lồ bằng kim loại xuất hiện. Trên đó có những ký tự lạ mà họ chưa từng thấy, những hình ảnh được khắc lên mặt kim loại sáng bóng. Leona tiến lại gần, chạm tay vào bề mặt của cánh cửa. Lập tức, màn hình điều khiển trong tay cô sáng lên, và một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng phát ra từ hệ thống.

"Để tiếp cận khu vực cấm, cần phải vượt qua bài kiểm tra cuối cùng. Chỉ những ai xứng đáng mới có thể vào."

Leona nhìn quanh, không biết làm gì tiếp theo. Cả nhóm đứng im, chờ đợi. Những ký tự trên cánh cửa bỗng sáng lên, tạo thành một dãy mã hóa phức tạp. Một thử thách nữa. Họ phải giải mã nó để tiếp tục.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Mia hỏi, đôi mắt cô đẫm đầy lo lắng.

Leona nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. "Giải mã nó. Tìm ra lời giải."

Cả nhóm lập tức bắt tay vào công việc. Các màn hình điều khiển được mở ra, và từng dãy mã hóa dần dần hiện lên. Mia và nhóm kỹ thuật nhanh chóng nghiên cứu và thử các thuật toán. Tiếng gõ phím vang lên không ngừng, nhưng mọi thứ dường như vẫn không có dấu hiệu khả quan.

"Mọi thứ đều sai," một thành viên trong nhóm kỹ thuật, Alex, kêu lên. "Chúng ta không thể phá vỡ được mã này."

Leona cảm thấy một sự mệt mỏi bao trùm, nhưng cô không thể để cho nhóm bỏ cuộc. Nếu họ không thể vượt qua thử thách này, tất cả sẽ là vô ích. Cô nhìn vào mã hóa trên màn hình, rồi bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

"Để tôi thử một cách," Leona nói, rồi tiến lại gần hệ thống. Cô không phải là một chuyên gia mã hóa, nhưng có một cảm giác sâu xa khiến cô biết rằng không phải tất cả những ký tự này đều là một chuỗi dữ liệu ngẫu nhiên.

Leona nhìn vào từng ký tự, nhận ra rằng không phải tất cả đều có nghĩa. Một phần của mã là một loại ngôn ngữ cổ xưa mà cô đã từng nghiên cứu trong cuốn sách cổ mà nhóm đã tìm thấy trong một kho lưu trữ trước đó. Cô bắt đầu tìm kiếm từng ký tự, đối chiếu với những gì cô biết. Dần dần, cô bắt đầu nhận ra rằng những ký tự này thực sự là một dạng mật mã hình học.

"Chúng ta đang bỏ lỡ một yếu tố," Leona nói, ánh mắt sáng lên khi cô nhận ra mối liên kết. "Không chỉ là mã hóa, mà còn có những hình học ẩn trong đó. Hãy tập trung vào các hình dạng."

Mia và Alex nhìn nhau, rồi tiếp tục thử nghiệm với các hình dạng khác nhau trên hệ thống. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian căng thẳng, một tiếng "click" nhẹ vang lên. Cánh cửa khổng lồ từ từ mở ra, để lộ ra một không gian rộng lớn bên trong.

Cả nhóm tiến vào, và khi mắt họ dần quen với ánh sáng mờ ảo trong phòng, họ không thể không ngạc nhiên. Phía trước là một phòng thí nghiệm khổng lồ, đầy những thiết bị kỳ lạ mà họ chưa từng thấy. Những cỗ máy khổng lồ, như những cánh tay máy khổng lồ, kéo dài trong không gian rộng lớn. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc nhất là ở giữa phòng thí nghiệm: một chiếc bàn điều khiển to lớn, với một thiết bị trung tâm trông giống như một cánh cửa vào vũ trụ.

"Đây là gì?" Mia thì thầm, đôi mắt mở to.

"Đây có thể là trung tâm của nền văn minh này," Leona nói, giọng cô khàn đặc. "Nơi mà tất cả mọi thứ bắt đầu."

Trong giây phút ấy, cả nhóm đều hiểu rằng họ đã đến gần câu trả lời cho bí ẩn đã kéo dài hàng triệu năm. Nhưng họ cũng nhận ra một điều quan trọng hơn: Con đường phía trước không chỉ dẫn đến quá khứ, mà còn có thể dẫn đến một tương lai mà họ chưa hề hình dung được.