Ánh sáng xung quanh nhóm Leona vụt tắt ngay khi họ bước qua cánh cửa. Không gian bỗng trở nên mịt mù, như thể mọi thứ đều biến mất vào hư vô. Cảm giác mất phương hướng bao trùm lấy họ. Chỉ còn lại âm thanh của hơi thở, tiếng bước chân vang lên trên nền đất lạnh lẽo, và những hồi tưởng về những gì họ đã vượt qua.
Leona chớp mắt, cố gắng làm quen với bóng tối, nhưng không gian này khác biệt hoàn toàn so với những gì họ đã gặp trước đó. Không có ánh sáng dẫn đường, không có hình ảnh kỳ lạ trên tường, chỉ có một khoảng không mịt mùng, giống như những giấc mơ hỗn loạn. Nhưng ngay khi cô nghĩ mình có thể không còn nhìn thấy gì nữa, một tia sáng nhỏ bất ngờ lóe lên từ phía trước. Đó là một ngọn đèn mờ, yếu ớt, nhưng đủ để họ nhìn thấy những đường nét xung quanh.
"Cẩn thận," Mia lên tiếng, giọng cô trầm xuống. "Có vẻ như chúng ta không còn ở trong một không gian bình thường nữa."
Leona gật đầu, ánh mắt cô không rời khỏi ngọn đèn lờ mờ phía trước. Cả nhóm tiến về phía ánh sáng đó, và khi họ đến gần, một hình bóng xuất hiện trước mắt họ. Đó là một chiếc gương khổng lồ, với những đường viền lấp lánh như thể được tạo ra từ kim cương, phản chiếu hình ảnh của từng người trong nhóm. Nhưng có một điều kỳ lạ: những hình ảnh phản chiếu trong gương không chỉ đơn giản là những khuôn mặt mà họ thấy hàng ngày. Chúng là những phiên bản khác của chính họ, những hình ảnh mờ nhạt và biến hóa, như thể chúng đang thay đổi không ngừng.
"Đây là gì?" Alex hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự sợ hãi. "Chúng ta đang nhìn thấy... những phiên bản khác của mình?"
"Không chỉ vậy," Leona nói, giọng cô khẽ run. "Chúng ta đang nhìn thấy những khả năng mà chúng ta có thể trở thành. Những lựa chọn mà chúng ta đã làm và chưa làm."
Đột nhiên, hình ảnh trong gương bắt đầu thay đổi, như thể nó đang tách ra thành vô số mảnh nhỏ, rồi lại hợp lại, tạo thành một cảnh tượng khác. Đó là những ký ức đau buồn, những quyết định sai lầm, và những sai lầm mà mỗi người trong nhóm đã từng mắc phải.
Mia nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chính mình, nơi cô thấy mình đang bỏ cuộc, đầu hàng trước những thử thách. Leona thấy mình trong một phiên bản khác, nơi cô không còn mạnh mẽ nữa, mà thay vào đó là một người yếu đuối, sợ hãi không thể đưa ra quyết định. Alex, người luôn tự tin và mạnh mẽ, cũng thấy mình trong một phiên bản không thể cứu giúp đồng đội, thậm chí đã từ bỏ cuộc chiến. Mỗi người đều nhìn thấy một phần của chính mình mà họ không muốn đối diện.
"Đây là một cái bẫy," Mia thì thầm. "Chúng ta không thể để nó làm chủ được."
Leona siết chặt tay, ánh mắt cô đã trở lại sự quyết tâm. "Đúng vậy. Đây là thử thách của chúng ta. Nếu chúng ta để những phiên bản này điều khiển, chúng ta sẽ không còn là chính mình nữa. Đây là cách mà lưới này thử thách chúng ta."
Người đàn ông với bộ giáp ánh sáng từ trước đó bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh họ, đứng im lặng quan sát họ với một ánh nhìn lạnh lùng. "Các ngươi nghĩ rằng chỉ có một con đường duy nhất để tiến lên? Mỗi người trong các ngươi có thể thay đổi, nhưng những thay đổi đó không phải lúc nào cũng tốt đẹp. Mỗi quyết định đều mang đến một cái giá, và các ngươi sẽ phải trả giá nếu muốn tiếp tục."
"Chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần," Leona đáp lại, giọng cô vững vàng. "Chúng tôi sẽ không để những phiên bản yếu đuối kia điều khiển mình."
Người đàn ông mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười không có chút ấm áp nào. "Vậy thì các ngươi phải vượt qua thử thách này. Đối diện với những sai lầm của mình, chấp nhận chúng và rồi bước tiếp. Nếu không, các ngươi sẽ không thể đi đến cuối con đường."
Cả nhóm im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì họ vừa chứng kiến. Một cảm giác trống rỗng lan tỏa trong lòng mỗi người, nhưng nó cũng là một sự thức tỉnh. Những gì họ đang nhìn thấy không phải là những sai lầm không thể sửa chữa, mà là những bài học để họ trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Leona cuối cùng bước lên trước, tay cô chạm nhẹ vào gương. Cả không gian dường như bùng nổ, ánh sáng từ chiếc gương phản chiếu mạnh mẽ, chiếu sáng cả căn phòng. Những hình ảnh trong gương bắt đầu tan biến, thay vào đó là một bức tranh khác: một con đường đầy thử thách nhưng cũng đầy hy vọng. Con đường này không phải là con đường dễ dàng, nhưng nó là con đường mà họ đã chọn. Và họ sẽ không quay lại.
"Chúng ta không thể trốn tránh quá khứ," Leona nói, giọng cô kiên quyết. "Nhưng chúng ta có thể chọn cách hành động trong hiện tại để thay đổi tương lai."
Người đàn ông trong bộ giáp ánh sáng gật đầu, vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước. "Các ngươi đã hiểu. Chúc mừng. Nhưng đừng quên rằng, con đường này vẫn còn nhiều thử thách phía trước."
Cả nhóm tiếp tục bước vào bóng tối, nhưng giờ đây, mỗi bước đi của họ đều vững vàng hơn, không còn sợ hãi những phiên bản yếu đuối của chính mình. Họ đã vượt qua một thử thách lớn, nhưng không phải là tất cả. Con đường phía trước vẫn đầy rẫy những nguy hiểm, nhưng họ biết rằng, miễn là họ còn đứng bên nhau, họ sẽ không bao giờ gục ngã.