Chương 31: Khởi nguyên mới

Chương 31: Khởi Nguyên Mới

Ánh sáng dần ổn định, không còn rực rỡ đến chói lòa như khi họ đưa ra quyết định cuối cùng. Thay vào đó là một thứ ánh sáng nhẹ nhàng, dịu êm như ánh bình minh đầu tiên sau cơn bão dữ. Leona mở mắt, hít sâu một hơi. Không khí… thật trong lành.

Cô đang đứng trên một vùng đất mới. Không còn những tàn tích cháy đen, không còn những hành tinh đổ nát hay chiến trường ngập mùi thuốc súng. Trước mặt cô là những thảo nguyên xanh mướt, những dòng sông trong vắt uốn lượn quanh những cánh rừng cổ thụ đang trổ hoa. Một thế giới như chỉ có trong giấc mơ.

"Leona!" – Giọng Alex vang lên sau lưng.

Cô quay lại. Cả nhóm đều ở đây – Mia, Kael, Ryo, Arin… Ai nấy đều đang choáng ngợp. Cảm giác như họ vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, mang theo vết hằn của vô vàn trận chiến, nhưng cũng mang theo cả niềm tin vào tương lai.

"Chúng ta… còn sống?" – Ryo thì thào.

"Không chỉ còn sống," Leona đáp, đôi mắt sáng lên. "Chúng ta đã thành công."

Một âm thanh trầm nhẹ vang lên. Từ không trung, hàng loạt kiến trúc nổi bằng tinh thể bắt đầu xuất hiện – trạm năng lượng, trung tâm dữ liệu, khu dân cư sinh thái – tất cả đều mang dấu vết của nền văn minh con người, nhưng đã được cải tiến lên tầm cao mới. Công nghệ cũ hòa quyện với nguồn năng lượng sinh học thuần khiết từ hành tinh, tạo ra một môi trường vừa hiện đại, vừa cân bằng với tự nhiên.

Mia quỳ xuống, chạm tay lên mặt đất. "Hành tinh này… không giống bất kỳ nơi nào trong hệ Ngân Hà. Liệu có phải…?"

"Không phải hành tinh cũ," Kael nói. "Là một hành tinh mới – hoặc đúng hơn, là một thế giới mới – do chính lựa chọn của chúng ta tạo ra. Ký ức của vũ trụ đã được viết lại."

Arin bật cười nhẹ: "Chúng ta đã reset vũ trụ. Nhưng không phải bằng vũ lực – mà bằng lựa chọn."

Leona nhìn về phía đường chân trời, nơi ánh sáng mặt trời mới đang dần lên cao. "Từ giờ trở đi, nhân loại sẽ không còn chạy trốn nữa. Không còn chiến tranh vì tài nguyên, không còn giết chóc vì sự khác biệt. Chúng ta sẽ sống, phát triển, và học cách để tồn tại như một phần của vũ trụ, chứ không phải kẻ xâm lược."

Đúng lúc ấy, một cánh cổng năng lượng xuất hiện trước mặt họ. Từ đó, hàng trăm con người bước ra – là những người được họ cứu, những người đã ngủ đông trong hành trình, cả những trí tuệ nhân tạo được giải phóng khỏi hệ thống kiểm soát.

Đám đông vỡ òa. Một đứa bé chạy tới ôm lấy Leona. "Chị ơi… đây có phải là nhà mới của chúng ta không?"

Leona cúi xuống, mỉm cười. "Phải rồi, nhóc. Và lần này, chúng ta sẽ làm đúng từ đầu."

Phía sau, các nhà khoa học, kỹ sư, bác sĩ bắt đầu khởi động những trung tâm tái thiết. Những robot nông nghiệp cày xới mặt đất, gieo những hạt giống đầu tiên. Những bảng điều khiển lơ lửng truyền tín hiệu khai sinh một nền văn minh mới.

Mia bước lại bên Leona. "Tôi đã luôn hoài nghi. Nhưng giờ thì tôi tin rồi. Tất cả những gì chúng ta làm… là vì khoảnh khắc này."

Leona gật đầu. Gió thổi qua mái tóc cô, mang theo mùi của tương lai – không còn khói súng, không còn nước mắt. Chỉ còn niềm tin.

Cuộc di cư đã kết thúc.

Kỷ nguyên mới của loài người – bắt đầu từ đây