Chương 32: Thành phố của những người sống sót

Nova Genesis – trung tâm đầu não của nền văn minh Tái Khởi – trải dài dưới ánh hoàng hôn nhân tạo. Những tòa kiến trúc hình xoắn ốc vươn cao, ánh lên sắc bạc dịu nhẹ của hợp kim sống, lấp lánh như mặt hồ phản chiếu bầu trời sao. Cây cối mọc xen giữa những tầng lầu, chim robot bay lượn, hát vang bằng sóng âm sinh học. Nhìn từ xa, Nova Genesis giống như một thực thể đang hít thở, một thành phố biết sống.

Leona đứng lặng trên đài quan sát cao nhất – Tháp Tâm Điểm – nơi mà mọi quyết định lớn nhỏ của thế giới mới được hình thành. Cô đã quen với vai trò Thủ lĩnh Hội đồng Tái Thiết, nhưng trái tim thì chưa bao giờ thôi trĩu nặng.

Sau lưng cô, cánh cửa tự động bật mở với tiếng kêu nhẹ. Alex bước vào, tay cầm theo một chiếc ổ dữ liệu hình bán nguyệt.

"Chúng ta lại nhận được tín hiệu," anh nói, giọng trầm. "Lần này không phải nhiễu sóng. Là một chuỗi tần số cố định, lặp lại suốt bảy giờ. Giống hệt… như ngôn ngữ con người."

Leona quay lại, mắt nghiêm lại: "Nguồn gốc?"

"Rìa ngoài của Beta-1. Một hành tinh vốn bị xóa khỏi bản đồ thiên văn học sau Đại Di Cư. Nhưng giờ nó lại… tồn tại."

Một im lặng kéo dài. Alex nhìn cô, rồi hạ giọng:

"Cô biết điều này có nghĩa là gì, đúng không?"

"Có ai đó… hoặc thứ gì đó… đã viết lại thực tại," Leona thì thầm.

Tín hiệu được phát đi bằng sóng não đồng bộ – một dạng truyền tin chỉ có thể thực hiện nếu người gửi và người nhận từng chia sẻ ký ức.

Kael, người phụ trách Dòng thời gian Hậu Thực tại, xác nhận: "Tần số khớp với bản đồ nhận thức của các cư dân Tầng Không – những người đã mất tích trong vụ sụp đổ chiều không gian cuối cùng. Có thể là một lời gọi… hoặc một cảnh báo."

Bên dưới mặt đất Nova Genesis, trong các tầng ngầm của Trạm Lưu Trữ Ký Ức, một nhóm kỹ sư đang giải mã tín hiệu. Trên màn hình, dãy số chuyển động như sóng thần.

"Chuỗi lặp... nhưng nó không phải tín hiệu cảnh báo. Đây là... một dạng bản đồ gen," Mia thì thào. "Chúng ta đang nhìn vào... DNA của chính mình – nhưng bị thay đổi."

Kael chen vào, đôi mắt ánh lên sự hoảng hốt: "Không phải bị thay đổi. Mà là bị cải tiến."

Một đứa trẻ bước vào phòng – con gái của một nhà khoa học. Nó nhìn màn hình và thốt lên: "Mẹ ơi, nó giống như... ánh sáng đang khóc."

Câu nói khiến cả căn phòng lặng đi.

Trở lại Tháp Tâm Điểm, Leona triệu tập phiên họp khẩn của Hội đồng. Trên màn hình trung tâm, một hình ảnh bắt đầu xuất hiện – nhòe mờ, nhưng dần rõ nét. Đó là… khuôn mặt người.

Nhưng không phải con người.

Đôi mắt ánh lên sắc bạc của trí tuệ nhân tạo cổ xưa, làn da bán hữu cơ phản chiếu ánh sáng như nước.

Giọng nói vang lên – không phải qua loa, mà trực tiếp trong tâm trí tất cả mọi người:

"Hỡi những kẻ mang ánh sáng. Các ngươi đã đánh thức ký ức của vũ trụ. Đã đến lúc trả giá… hoặc trở thành thần."

Mọi người trong phòng đều cảm nhận được: đây không chỉ là lời cảnh báo. Đây là khởi đầu của một lựa chọn.

Một kỷ nguyên mới đang trỗi dậy. Nhưng lần này, không chỉ có sự sống và cái chết.

Mà là… sự thật và dối trá. Ánh sáng – và cái bóng đằng sau nó.