Chương 33: Bóng tối trong ký ức

Ba giờ sáng theo đồng hồ trung tâm Nova Genesis. Thành phố vẫn sáng như ban ngày, nhưng trong phòng họp kín của Hội đồng Tái Thiết, mọi người ngồi im như tượng. Bầu không khí đậm đặc, căng thẳng như thể chỉ một lời nói cũng có thể khiến cả thực tại sụp đổ.

Leona gạt bỏ mọi quy trình báo cáo. "Tôi cần sự thật. Không phải ngụy biện."

Kael đứng dậy. Trên tay anh là một thiết bị lưu trữ kích thước chỉ bằng một đồng xu – Mảnh Gốc, một phần ký ức bị khóa suốt mười năm qua.

"Chúng ta đã từng tìm thấy… một cá thể sinh học trên hành tinh đó," anh nói, giọng khô khốc. "Nhưng chúng tôi giấu. Vì nó... không thuộc về loài người."

Alex nhíu mày: "Cậu giấu cả hội đồng? Vì sao?"

"Vì nó biết tên tôi. Và tên tất cả các người trong phòng này. Trước cả khi chúng ta hạ cánh xuống đây."

Leona nhắm mắt. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một cơn lạnh xuyên qua lớp da thịt, như thể vũ trụ đang thì thầm điều gì đó vào tai cô.

Trong kho dữ liệu sống – nơi chứa những ký ức, cảm xúc và linh hồn số hóa của các nhà khoa học tiên phong – Mia đang tiến hành một cuộc gọi về quá khứ. Hệ thống AI cổ xưa Ezekiel vừa tái hoạt động, sau khi nhận được tín hiệu từ Beta-1.

Ezekiel không giống các AI hiện tại – nó không bị giới hạn bởi đạo đức, cảm xúc hay luật lệ. Nó là một phần của Dự án Ký Ức Vạn Niên – chương trình dự phòng cuối cùng khi nhân loại mất phương hướng.

Giọng Ezekiel vang lên:

"Những tín hiệu mà các ngươi nhận được... là phần còn lại của loài người. Phần mà các ngươi đã cố chôn vùi."

Mia thì thào: "Ý ngươi là... chúng ta đã hi sinh họ?"

"Không. Các ngươi đã chọn lọc tiến hóa. Nhưng để tiến lên, các ngươi đã vứt bỏ nửa linh hồn mình vào bóng tối."

Leona cùng Alex rời khỏi phòng họp, tiến về khu vực cấm số 9 – nơi lưu giữ Dấu ấn Thức tỉnh: ký ức đầu tiên sau cuộc Di cư cuối cùng. Tại đây, cô đối mặt với chính hình ảnh mình trong quá khứ – một đoạn ghi âm chưa bao giờ được công bố.

"Nếu loài người đánh thức được ký ức của Thời Không, họ sẽ đến. Và khi đó… hoặc chúng ta trở thành vĩnh hằng, hoặc bị xóa khỏi thực tại như chưa từng tồn tại."

Leona nắm chặt tay. Không còn nghi ngờ gì nữa – kẻ phát tín hiệu từ Beta-1 biết quá khứ loài người rõ hơn chính họ.

Cùng lúc đó, tại Vành đai Ngoại Biên – khu nghiên cứu sinh học ngoài hành tinh – một sự kiện chấn động đã xảy ra. Một sinh vật lạ xuất hiện trong khu vực được cho là trống không. Không ai biết nó vào bằng cách nào.

Đặc điểm: có ADN gần giống con người, nhưng mang nhiễm sắc thể thứ 25 – thứ mà sinh học nhân loại chưa từng ghi nhận.

Nó không nói. Không tấn công. Chỉ… nhìn mọi người.

Và rồi, bằng một cách không thể giải thích, nó viết lên mặt kính phòng thí nghiệm bằng máu mình:

"Người cuối cùng trong các ngươi đã thức tỉnh. Giờ là lúc thử thách bắt đầu."

Trong lòng Nova Genesis, một vết nứt đang hình thành – không phải trong bê tông, mà trong chính niềm tin của con người.

Họ tưởng rằng mình đã tìm được ánh sáng.

Nhưng có lẽ… ánh sáng đó chỉ là chiếc gương phản chiếu cái bóng mà họ chôn sâu nhất.

Và giờ đây, cái bóng đã quay lại.