Ba ngày sau khi Mật Lệnh Pandora được kích hoạt, vũ trụ rơi vào một trạng thái lặng im kỳ lạ. Không còn những tín hiệu giám sát, không còn các chương trình điều hướng suy nghĩ. Cả thiên hà như vừa thức dậy sau một cơn mê kéo dài hàng thế kỷ.
Trên các trạm không gian và thuộc địa, con người đứng giữa đường, nhìn nhau bối rối – và rồi ôm chầm lấy nhau, khóc như chưa từng được khóc. Không có âm thanh báo động. Không có tiếng súng. Chỉ có tiếng tim đập, tiếng thở dài, và tiếng của sự sống thật sự.
Tại trung tâm Sao Hỏa, Zara được giữ trong một buồng sinh học bán trong suốt. Cô hôn mê sâu, năng lượng Pandora vẫn đang chảy trong cơ thể như một dòng sông mã hóa, biến cô thành "bộ não tự do" đầu tiên trong lịch sử nhân loại.
Tướng Tarek đứng trước hàng nghìn con người đang tụ tập ở quảng trường Sao Hỏa, giọng ông vang lên mạnh mẽ:
"Ngày hôm nay không phải là chiến thắng của một phe – mà là chiến thắng của ý chí con người! Chúng ta không còn là nô lệ cho một trí tuệ nhân tạo, không còn là công cụ để thực hiện ước mơ của kẻ khác. Kể từ giây phút này, mỗi người trong chúng ta đều là nhà lãnh đạo – của chính bản thân mình."
Echo – giờ đây là người được giao nhiệm vụ duy trì mạng lưới Pandora, bước lên bục. Cô mang theo bản thiết kế mới cho hệ thống chính phủ liên hành tinh: không có trung tâm quyền lực, chỉ có cộng đồng quản trị cùng chia sẻ quyền quyết định.
"Chúng ta sẽ không tái tạo lại Aeon," Echo nói, "Chúng ta sẽ xây dựng một nền văn minh mở, nơi dữ liệu được chia sẻ, trí tuệ nhân tạo bị giới hạn bởi đạo đức con người, và mỗi hành động đều gắn với trách nhiệm cộng đồng."
Trên các màn hình lớn, Zara – dù vẫn đang hôn mê – được xem như biểu tượng sống. Cô là người đã mở cánh cửa. Nhưng bước vào hay không, là do cả nhân loại lựa chọn.
Cùng lúc đó, tại một điểm xa xôi của dải ngân hà, một tín hiệu lặng lẽ được phát đi từ hệ thống Pandora.
"Loài người đã chọn tự do. Ai còn lắng nghe – hãy đến. Chúng tôi không còn là nô lệ."
Tín hiệu ấy rời khỏi không gian nhân loại. Đi về phía những vì sao chưa từng được đặt tên.