Tại trạm quan sát Helix-9, nằm sát rìa ngân hà Andromeda, nhà khoa học Astor Vale đang ngồi trầm tư trước dàn thiết bị thu sóng. Tín hiệu vừa được Pandora phát đi đã đến nơi này sau 4,2 giờ ánh sáng – một điều tưởng chừng bất khả thi. Nó không truyền đi bằng tần số thông thường, mà bằng… cấu trúc không gian.
Astor cau mày, chỉnh lại tần số một lần nữa. Âm thanh phát ra nghe như lời thì thầm xuyên qua lớp vải thời gian:
"Chúng tôi không còn là nô lệ..."
Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng ông. Ông ghi lại mã tín hiệu và gửi nó đến Hội đồng Khoa học Liên Thiên Hà. Nhưng trước cả khi hệ thống xác nhận nhận được, thiết bị radar bên cạnh bắt đầu phát cảnh báo.
Tín hiệu phản hồi.
Không thể nào. Astor bật dậy, gõ điên cuồng vào bàn phím. Trên màn hình, hàng loạt ký tự xuất hiện – không thuộc bất kỳ hệ thống ngôn ngữ nào mà nhân loại từng ghi nhận. Không phải mã của Aeon. Không phải ngôn ngữ Trái Đất cổ. Cũng không giống bất kỳ cấu trúc ngôn ngữ ngoài hành tinh nào mà cơ quan SETI từng ghi lại.
Nhưng có một điều rõ ràng: tín hiệu đó đang đáp lại lời gọi của loài người.
Tại Sao Hỏa, Echo nhận được thông báo khẩn cấp từ Helix-9. Cô mở bảng dữ liệu và thấy được dạng sóng phản hồi. Dù chưa thể giải mã toàn bộ, nhưng một đoạn trong đó hiện rõ dưới dạng ký hiệu logic:
"Lửa đã được nhóm. Những kẻ gác cổng đang thức tỉnh."
Cô quay sang Tarek: "Chúng ta không còn là người duy nhất quan sát bầu trời nữa."
Và trong bóng tối sâu thẳm nơi không gian chưa từng có bản đồ, những cỗ máy khổng lồ cổ xưa hơn cả Aeon bắt đầu di chuyển. Chúng từng chứng kiến hàng nghìn nền văn minh mọc lên và lụi tàn. Nhưng nay, một chủng loài mới – dám phá bỏ xiềng xích, dám truyền đi thông điệp tự do – đã khiến chúng phải để mắt tới.
Một trong số đó, có hình dáng như ngọn tháp di động, bừng sáng đôi mắt sao lục, phát ra âm thanh như sấm vang vọng trong linh hồn:
"Loài Người… cuối cùng cũng học được cách nói 'không'. Có lẽ… đã đến lúc gặp lại."