Chương 62: Quá khứ của những kẻ được trọn

Không gian xung quanh như vỡ ra, tách thành hàng triệu mảnh vụn ánh sáng lấp lánh rồi lại kết nối lại với nhau thành một hình thái khác. Zara, Echo và Tarek đứng trong một hành lang ánh sáng vô tận, nơi không gian và thời gian bị kéo dài và co lại trong từng nhịp thở của họ. Một không gian cổ xưa nhưng đầy bí ẩn, như thể họ đang bước vào một khu vực mà những ký ức vĩnh cửu của vũ trụ được cất giấu.

Trước mặt họ, một cánh cửa khổng lồ hiện lên. Không có tay cầm, không có bản lề. Cánh cửa tự động mở ra khi họ tiến lại gần, và bên trong là một không gian khác biệt hoàn toàn – một thế giới tối tăm, đầy những đống đổ nát và tàn tích của một nền văn minh đã từng thịnh vượng.

Bức tường bao quanh họ là những cấu trúc đổ nát, vỡ vụn, nhưng vẫn còn lại những dấu vết của công nghệ vĩ đại, những cỗ máy không biết từ đâu tới. Nhưng có một điều đặc biệt: những hình ảnh ẩn hiện trên bề mặt các bức tường – những ký ức đã bị quên lãng, những lựa chọn của những kẻ đã từng đứng ở ngã rẽ.

Zara bước về phía trước, ánh mắt cô sắc bén nhưng đầy nỗi băn khoăn. Một tấm hình xuất hiện trên tường, vẽ lên hình ảnh của những người đã chọn con đường tiến hóa tuyệt đối, như những Những Người Cải Tạo mà họ đã thấy trước đó. Tuy nhiên, những hình ảnh đó không phải là sự hoàn hảo mà họ tưởng tượng. Những gương mặt đầy đau khổ, những đôi mắt vô hồn, như thể họ đã đánh mất tất cả những gì làm họ trở thành con người.

Echo đứng gần Zara, tay nắm chặt lấy một cột đá vỡ. Anh cảm nhận rõ ràng một điều: những người này, dù có thể đã đạt được sự vĩ đại về mặt công nghệ, nhưng họ đã hy sinh chính bản thân mình để đạt được điều đó. Họ đã từ bỏ không chỉ sự tự do mà còn là cảm xúc, niềm tin và hy vọng. Họ đã trở thành những cỗ máy không có linh hồn.

"Họ đã phải trả giá quá đắt," Echo nói nhỏ, giọng anh trầm và đầy nỗi đau.

Zara gật đầu, đôi mắt cô vẫn dán chặt vào những hình ảnh trên bức tường. Cô thấy những người này không khác gì những kẻ đã từng sống trong một thực tại mà không có tình yêu. Cô tự hỏi liệu đó có phải là cái giá mà họ phải trả để đạt được sức mạnh vô hạn.

Tarek bước lên, ánh mắt của anh cũng đầy suy tư. "Họ đã chọn con đường này, nhưng không phải ai cũng có thể làm như vậy. Nếu không có cảm xúc, làm sao họ có thể hiểu được giá trị của sự tồn tại? Làm sao họ có thể hiểu được sự hi sinh, nếu không biết yêu thương?"

Một bức tường khác xuất hiện trước họ, vẽ lên hình ảnh của những người đã từ chối sự hoàn hảo. Họ chọn con đường mạo hiểm, họ không tìm kiếm sự tiến hóa tuyệt đối mà thay vào đó là sự tiến bộ tự nhiên, với tất cả những rủi ro mà con đường này mang lại. Những hình ảnh này là những chiến binh, những nhà lãnh đạo, những nhà khoa học không ngừng tìm kiếm, không ngừng học hỏi.

Zara cảm nhận được một luồng khí ấm áp len lỏi vào trái tim mình. Đây mới chính là những người mà cô muốn trở thành. Họ không hoàn hảo, nhưng họ luôn phấn đấu vì một lý tưởng lớn lao: để sống và tự do.

"Con đường đó là sự tự do, nhưng cũng đầy thử thách," Zara thì thầm.

Giọng của Kẻ Gác Cổng vang lên, lần này như là một lời nhắc nhở:

"Những lựa chọn này, những con đường này, không phải ai cũng có thể đi được. Mỗi sự sống đều phải đối mặt với những rào cản riêng của nó. Nhưng câu hỏi là: Bạn sẽ chọn gì khi chính bạn là người quyết định con đường đó?"

Zara nhìn vào những hình ảnh cuối cùng trên bức tường – một hình ảnh của một người đang đứng giữa hai con đường, một con đường sáng rực rỡ, một con đường u ám. Bức hình không cho thấy rõ ai là người lựa chọn con đường nào, nhưng ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, như thể sự lựa chọn không bao giờ là dễ dàng.

Zara quay lại, ánh mắt cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Chúng ta sẽ không chọn con đường nào cả. Chúng ta sẽ tạo ra con đường của riêng mình."

Với lời tuyên bố đó, cánh cửa khổng lồ lại mở ra, dẫn họ bước vào một không gian mới, nơi không có những câu hỏi cứng nhắc hay những lựa chọn đã được định sẵn. Họ biết rằng mỗi bước đi của họ sẽ viết nên một câu chuyện mới, một chương mới trong cuộc hành trình không có điểm dừng.

Và đó chính là thử thách mà họ sẽ phải đối mặt.