Chương 67: Đối mặt với quá khứ

Cuốn sách cổ mở ra, và những ký tự trên đó sáng bừng lên như một bức tranh sống động. Từng chữ, từng câu như chuyển động trước mắt họ, tạo thành những hình ảnh mờ ảo. Không gian xung quanh họ dần biến đổi, trở thành một khung cảnh kỳ lạ – giống như một giấc mơ mơ hồ. Những bức tường đá xung quanh đã biến mất, nhường chỗ cho một không gian mênh mông, lạ lẫm. Dưới chân họ là một mặt đất mềm mại, phủ đầy những hoa tuyết trắng, lấp lánh như ánh sao.

Zara, Echo và Tarek đứng đối diện với một cánh cổng khổng lồ, được chạm khắc từ những khối đá đen tuyền. Đó là một cánh cổng không có bất kỳ đường nét trang trí nào, chỉ là một mặt phẳng lạnh lẽo. Cánh cổng này giống như một cánh cửa vào một thế giới khác, nơi những ký ức và thời gian không bao giờ rời đi.

Một giọng nói vang lên, êm đềm nhưng đầy sức mạnh, giống như tiếng thì thầm của một thần linh lâu đời.

"Các ngươi đã bước vào nơi không thể quay lại. Để tiến về phía trước, các ngươi sẽ phải đối mặt với chính quá khứ của mình."

Zara không thể không rùng mình. Cô nhìn qua Echo và Tarek, cả ba đều nhận ra rằng đây không chỉ là một thử thách vật lý, mà là một thử thách tinh thần, sâu sắc hơn bất kỳ điều gì họ từng trải qua.

Một hình ảnh mờ ảo bắt đầu xuất hiện trong không gian, dần dần rõ ràng hơn. Đó là một cảnh tượng quen thuộc – nhưng lại là một phần của quá khứ mà họ đã cố quên đi. Zara nhìn thấy mình đứng giữa một đống đổ nát, xung quanh là những người bạn cũ, những chiến hữu mà cô từng coi là gia đình. Cảnh vật xung quanh như tan vỡ, những tiếng gào thét, những hình ảnh hỗn loạn, tất cả như đang tái hiện lại trận chiến khốc liệt mà cô đã tham gia.

"Tại sao các ngươi lại để mọi thứ tan vỡ như vậy?" – Giọng nói vang lên, không phải từ một người, mà từ chính quá khứ mà họ đang đối diện.

Zara không thể trả lời. Cô chỉ đứng yên, nhìn vào hình ảnh đó, cảm giác đau đớn ùa về trong tim. Những sai lầm, những quyết định sai lầm đã khiến họ phải trả giá. Quá khứ này không chỉ là một ký ức, mà là một bài học không thể quên. Cô đã từng nghĩ rằng mình có thể thay đổi mọi thứ, nhưng rồi lại nhận ra rằng có những điều đã quá muộn màng.

Echo đứng bên cạnh Zara, ánh mắt anh cũng hướng về quá khứ của mình. Anh thấy mình đang đứng trong một căn phòng tối tăm, nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính cũ kỹ. Màn hình sáng lên những dòng mã code, những hình ảnh của những ngày mà anh đã chìm đắm vào công việc, bỏ qua những mối quan hệ xung quanh mình. Anh đã tự cô lập bản thân, quá mải mê với những ảo tưởng về sức mạnh và quyền lực mà không nhận ra rằng cái giá phải trả là sự cô đơn, mất mát.

Tarek đứng gần Echo, và hình ảnh trong quá khứ của anh dần dần hiện lên. Một cuộc sống đầy ắp đau khổ và hối tiếc, những quyết định mà anh đã làm khi còn trẻ đã dẫn anh đến đây. Những đêm dài không ngủ, những cuộc chiến vô nghĩa, và những người anh từng yêu thương, giờ chỉ còn là những kỷ niệm mờ nhạt. Cảm giác tội lỗi và sự hối hận xâm chiếm tâm trí anh, khiến anh không thể thở nổi.

"Các ngươi không thể tiến xa hơn nếu không đối mặt với những sai lầm của mình," – Giọng nói đó lại vang lên, lần này rõ ràng và mạnh mẽ hơn. "Hãy tự hỏi mình: Liệu các ngươi có xứng đáng bước tiếp hay không?"

Mỗi câu hỏi như một nhát dao cứa vào lòng họ. Zara, Echo và Tarek đều im lặng, để tâm trí mình chìm đắm trong quá khứ đầy đớn đau ấy. Mỗi người đều phải đối diện với bản thân, với những quyết định mà họ đã đưa ra. Đây không phải là một cuộc chiến với kẻ thù, mà là một cuộc chiến với chính họ.

"Điều quan trọng không phải là những gì đã xảy ra, mà là những gì các ngươi sẽ làm tiếp theo," – Giọng nói vang lên, nhẹ nhàng hơn, như một lời động viên.

Zara hít một hơi thật sâu, quyết tâm lại dâng lên trong cô. Cô không thể cứ mãi sống trong quá khứ, và cô biết mình phải tiếp tục. Mỗi sai lầm đều là một bài học, và cô đã học được rất nhiều.

"Chúng ta đã qua quá khứ rồi," – Zara nói, giọng cô kiên định. "Tôi sẽ không để những ký ức này cản trở bước đi tiếp theo của chúng ta."

Echo và Tarek nhìn cô, và họ hiểu. Cả ba đồng loạt bước về phía cánh cổng đá, không ngoái đầu lại, không quay lại nhìn những hình ảnh đau thương nữa. Họ biết rằng mình phải tiến về phía trước, để thay đổi tương lai, để đền đáp cho những sai lầm của quá khứ.

Cánh cổng mở ra, và ánh sáng lại bùng lên. Họ bước vào, bỏ lại quá khứ phía sau. Mỗi bước đi đều là một quyết định, và họ đã sẵn sàng cho thử thách tiếp theo.