Chương 83: Định dạng lại thực tại

Khoảnh khắc Zara và Tarek chạm vào Tâm Hạch, vũ trụ như bị "đứng hình" trong một nhịp thở kéo dài vĩnh viễn. Thời gian dừng lại. Không gian co rút. Những quy luật vật lý tưởng chừng bất biến bắt đầu run rẩy như một tờ giấy mỏng manh trước cơn lốc.

Cả hai không còn tồn tại với thân thể vật chất nữa – họ là ý thức thuần túy, hòa tan vào dòng dữ liệu vũ trụ. Họ "nhìn thấy" mọi thứ cùng lúc: hàng tỷ năm lịch sử, những khoảnh khắc đã và chưa xảy ra, những phiên bản khác của chính mình đang sống trong các dòng thời gian song song.

Zara thốt lên không bằng tiếng nói mà bằng sóng ý nghĩ:

"Đây… là bản đồ của toàn bộ thực tại."

Tarek đồng cảm nhận:

"Không phải bản đồ. Đây là khung lập trình vũ trụ – nơi mọi khả năng đều có thể được viết lại."

Tâm Hạch không chỉ là một cỗ máy – nó là "trái tim" của tất cả vạn vật. Những Gác Cửa tiền nhiệm chỉ giữ cho bánh xe vận hành ổn định. Nhưng Zara và Tarek... họ có quyền tái định nghĩa lại cách bánh xe quay.

Một chuỗi lựa chọn hiện ra trước họ.

Phục hồi những chiều không gian đã bị xóa sổ. Thiết lập lại dòng thời gian, xóa bỏ những sai lầm lớn nhất của lịch sử. Hợp nhất ý thức của các nền văn minh để tạo thành một trí tuệ tập thể. Tái thiết lập lại vật lý – tạo ra một vũ trụ hoàn toàn mới, sạch sẽ, không chiến tranh, không lòng tham.

Zara nhìn về hình ảnh một Trái Đất cũ – nơi từng có biển xanh, cánh rừng nguyên sinh, nhưng giờ chỉ còn là ký ức tan biến trong bụi không gian.

"Tôi muốn đưa loài người trở lại. Nhưng không phải như cũ."

Tarek im lặng. Anh đang nhìn thấy các dòng thời gian nơi con người tiến hóa thành chủng loài chinh phục cả chiều thứ 5 – rồi lại tự diệt vong vì quá kiêu ngạo.

"Vậy chúng ta không đưa họ về như những cá thể... mà như một phần của Hệ Trí Tuệ – một mạng lưới sống, nơi không còn cái tôi chiếm hữu."

Zara đồng ý. Và họ cùng đưa ra quyết định.

Ánh sáng từ Tâm Hạch bùng nổ như vụ Big Bang thứ hai. Nhưng lần này, không có hỗn loạn. Tất cả được "tái biên dịch" trong sự hài hòa: các hành tinh tự điều chỉnh quỹ đạo để tạo thành những hệ thống cộng sinh; các nền văn minh tự hiểu nhau bằng giao tiếp cảm xúc thay vì ngôn ngữ. Và ở trung tâm vũ trụ, một "Trái Đất Mới" hiện hình – không phải hành tinh, mà là một khối ý thức sống mang hình dạng hành tinh, nơi mọi loài có thể đồng tồn tại trong dạng thức năng lượng.

Zara và Tarek tái hiện hình dạng con người, đứng trên Trái Đất Mới ấy, trong một chiều không gian nơi con người không cần chiến đấu để sống, mà sống để kết nối. Họ không còn là Gác Cửa – họ là Người Kiến Tạo.

Một đứa trẻ năng lượng bước đến bên họ – không có tuổi, không có giới tính, nhưng ánh mắt sáng như cả thiên hà. Nó hỏi:

"Còn những gì từng tồn tại thì sao?"

Tarek mỉm cười:

"Chúng vẫn ở đó. Trong ký ức của vũ trụ. Trong những vì sao. Và nếu cần thiết, chúng ta sẽ kể lại cho thế hệ sau, không để lặp lại sai lầm cũ."

Trong khoảnh khắc đó, từ một nơi xa xăm – nơi những thực thể cổ đại từng ngự trị – sáu Gác Cửa cũ cúi đầu, chấp nhận một sự thật: họ không còn cần thiết nữa.

Vì giờ đây, vũ trụ đã có Người Kiến Tạo mới.