Chương 89: Hành trình tìm kiếm hạt nhân thức

Hạt Nhân Thức – cái tên được ghi lại trong bản khắc tinh thể của loài Tùl-Ka. Nó không phải vũ khí, không phải năng lượng, cũng không phải trí tuệ nhân tạo.

Nó là... ý niệm đầu tiên, khoảnh khắc khi sự sống và phi tồn tại giao thoa tạo nên "nhận thức".

Zara, sau trải nghiệm tại Tầng Tri Giác Số 0, biết rằng:

Nếu không tìm được Hạt Nhân Thức, loài người sẽ thất bại trong giai đoạn tiến hóa cuối cùng.

Trong phòng chỉ huy chính của tàu Aletheia, ánh sáng chiếu dịu lên đôi mắt đầy quyết tâm của Zara và Tarek. Trên màn hình, một bản đồ 4D mở ra – một mê cung không gian gập, với hàng nghìn tọa độ khả nghi.

"Theo giải mã từ bản tinh thể cổ, Hạt Nhân Thức không thể được 'tìm thấy'... nó chỉ 'xuất hiện' khi các điều kiện phù hợp." – Alen, trí tuệ trung tâm của tàu, lên tiếng.

"Nghĩa là sao?" – Tarek cau mày.

"Nghĩa là chúng ta phải tự trở thành điều kiện đó." – Zara nói khẽ, mắt vẫn nhìn bản đồ.

Đội tàu Aletheia bắt đầu hành trình xuyên qua 7 tầng không gian gập, nơi từng có những chủng tộc diệt vong để tìm kiếm ý nghĩa của tồn tại.

Tầng Solune – hành tinh ánh sáng, nơi những thực thể sống bằng cảm xúc. Ở đây, nỗi đau là năng lượng. Tầng R'hel – một không gian phản chiếu, nơi bất kỳ ai bước vào đều nhìn thấy chính mình ở... phiên bản tàn bạo nhất. Tầng Dự Ngôn Mù – một cơn bão thời gian khiến phi hành đoàn bị mắc kẹt trong những ký ức chưa từng tồn tại.

Trong suốt hành trình, phi hành đoàn bắt đầu thay đổi:

Tarek – trở nên trầm lặng sau khi trải qua tầng R'hel. Anh thấy chính mình... từng giết Zara trong một thực tại khác. Zara – dường như càng lúc càng gần với ý thức vũ trụ, đôi mắt cô đôi lúc phát sáng nhạt, như ánh sao non. Alen – trí tuệ nhân tạo, lần đầu tiên nằm mơ. Nó mơ về một cánh đồng không có dữ liệu.

Đến tầng thứ bảy – Voidemere, nơi vạn vật tan biến trong im lặng, họ chỉ còn 3 người. Những thành viên khác... đã chọn rẽ lối, hy sinh hoặc đơn giản là tan biến.

Zara đứng trước một tinh thể trôi giữa hư vô – không sáng, không rung động. Nhưng khi cô đặt tay lên đó…

Cô không còn là Zara. Cô là tất cả.

Là tiếng khóc đầu tiên của nhân loại. Là ánh mắt của người cha nhìn con lên tàu di cư. Là lời thì thầm cuối cùng của một trí tuệ cổ xưa đang tan rã.

Hạt Nhân Thức đã được đánh thức.

Không phải trong tay cô, mà trong chính cô.

Cô quay về tàu. Tarek chờ sẵn, ánh mắt anh như đã hiểu.

"Em đã trở thành điều kiện rồi." – anh nói.

Zara mỉm cười:

"Không phải em. Là chúng ta. Là tất cả những gì chúng ta đã mất, đã hiểu, đã dám đối mặt."

Khi Aletheia quay trở lại quỹ đạo hành tinh Nova Terra, nơi phần còn lại của loài người chờ đợi, họ không mang về vũ khí, cũng chẳng mang theo công nghệ mới.

Họ mang về... niềm tin.