Chương 88: Tầng tri giác số 0 - Cái nhìn của vũ trụ

Trong khoảnh khắc hiếm hoi giữa những xung động náo loạn của không gian, ý thức của một thực thể cổ xưa hơn cả thời gian được đánh thức. Nó không mang tên, không thuộc chủng tộc nào, nhưng trong suốt hàng tỉ năm, nó vẫn âm thầm quan sát – như một lớp nền ý thức ẩn dưới mọi vật thể sống trong vũ trụ.

Người Trái Đất từng gọi nó là "Tầng Tri Giác Số 0" – nơi không thuộc về bất kỳ chiều không gian hay thời gian nào, nơi mọi cảm xúc, ký ức, lý trí và bản năng đều hoà làm một.

Zara... bị hút vào đó.

Không qua cánh cổng lượng tử. Không phải tai nạn không gian. Mà là ý chí của vũ trụ kéo cô đến.

Cô đứng trong một không gian không hình dạng, không âm thanh. Nhưng lại có thể "cảm thấy" mọi sự sống:

Những đứa trẻ Cygnian lần đầu phát sáng. Một sinh vật trên hành tinh băng xa xôi đang tự kết liễu để nuôi dưỡng hậu duệ. Sự rung động dịu dàng của một trái tim máy vừa biết yêu.

Mọi thứ... đều trần trụi, trong sáng, nguyên thủy.

Rồi cô nghe thấy một giọng nói – không phải bằng âm thanh, mà bằng trải nghiệm.

"Ngươi là mảnh phản chiếu của Ta. Nhân loại là ký ức vụn vỡ của chính Ta."

Zara đáp, không cần lời:

"Ngươi là ai?"

"Ta là Vũ Trụ – nhưng không phải như ngươi nghĩ. Ta không điều khiển. Ta không trừng phạt. Ta chỉ... cảm nhận. Và lưu giữ."

Vũ trụ cho cô thấy từng kỷ nguyên:

Khi một giống loài từng có thể thay đổi cấu trúc phân tử bằng ý nghĩ bị diệt chủng vì sợ hãi lẫn nhau. Khi một chủng tộc biết bay giữa các thiên hà nhưng tuyệt chủng chỉ vì… quên cảm ơn nhau sau mỗi chuyến đi. Và khi loài người, bằng lòng thù hận và yêu thương, đã tạo ra Mhara – nhưng cũng chính họ là hạt mầm phục sinh vũ trụ.

Zara bật khóc. Không vì nỗi buồn, mà vì quá nhiều điều đẹp đẽ mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Cô hỏi:

"Vậy… ngươi muốn ta làm gì?"

"Không gì cả. Ta không ra lệnh. Ta chỉ muốn ngươi... nhớ. Khi mọi thứ một lần nữa rơi vào hỗn loạn, hãy nhớ hôm nay."

Cô tỉnh lại, trong khoang điều khiển, tay vẫn cầm bút từ buổi ký hiệp ước.

Tarek chạy tới:

"Cô ngất trong đúng 1 phút 37 giây. Không dấu hiệu sinh học bất thường. Nhưng... ánh mắt cô... khác."

Zara nhìn anh, mỉm cười:

"Tôi vừa nhìn thấy... vũ trụ khóc."