Chương 92: THƯ VIỆN CỦA NHỮNG CÁI TÔI BỊ LÃNG QUÊN

Bên trong Vết Nứt là không gian không có thời gian, một thư viện không mang hình dạng mà mắt thường có thể hiểu được.

Mỗi suy nghĩ của đoàn thám hiểm đều hóa thành hiện thực – ý niệm và vật chất hoán đổi cho nhau.

Tarek đứng giữa một cánh rừng làm từ ánh sáng – mỗi chiếc lá phát ra tiếng thì thầm như một giấc mơ đã bị lãng quên.

Anh nghe được giọng trẻ con nói trong đầu:

"Ngươi là ai… nếu ta có thể viết lại ký ức của ngươi?"

Yuna bước vào một "hành lang lơ lửng" – nơi treo lơ lửng hàng tỷ quả cầu nhỏ chứa hình ảnh nhân loại thời sơ khai, thời Trung Cổ, kỷ nguyên công nghệ…

Nhưng có một quả cầu trống – ghi nhãn: "Tương lai bị từ chối."

"Đây là nơi chúng ta đã đến trước… rồi chọn quên đi." – Yuna khẽ lẩm bẩm.

Sage nhắm mắt. Những hình ảnh đổ về từ quá khứ – hàng trăm nền văn minh đã từng tự tìm đến đây qua các chiều không gian.

Tất cả đều để lại một bản thể ký ức, bị thư viện lưu giữ như một điều kiện trao đổi:

"Ngươi muốn kiến thức? Đổi bằng chính mình."

"Ngươi muốn sự sống vĩnh hằng? Trả bằng mọi điều khiến ngươi từng là con người."

Kito tiếp cận trung tâm:

Một quả cầu ánh sáng – chính là "Ký ức Gốc" – nơi đầu tiên của mọi tri giác.

Anh thấy… không chỉ là loài người, mà mọi trí tuệ biết tư duy đều bắt nguồn từ cùng một cội – một "cú nổ ý thức" cổ xưa hơn cả Big Bang.

"Chúng ta không phải đang đi về tương lai, mà đang hồi quy về khởi thủy tâm thức."

Tarek đối mặt chính mình – một bản sao hoàn hảo bước ra từ thư viện, mang đầy đủ mọi ký ức, cảm xúc và quyết định của anh… nhưng không có trái tim.

Bản sao nói:

"Nếu anh là kết quả của đau khổ, phản bội, mất mát… thì tôi là phiên bản lý tưởng: không nghi ngờ, không sợ hãi. Chọn đi. Một trong hai phải ở lại."

Alen thì thầm qua liên kết thần kinh:

"Tarek, nếu anh bị thay thế, toàn bộ Nova Terra cũng sẽ bị viết lại."

"Đây là điểm gãy. Không còn là khám phá, đây là cuộc kiểm thử của vũ trụ lên chính những kẻ tự cho là thông minh nhất."

Tarek rút khẩu plasma lỏng, chĩa thẳng vào bản sao mình.

Một giây, hai giây…

"Tôi là người thật… vì tôi biết mình không hoàn hảo."

Anh bóp cò. Bản sao tan chảy thành ánh sáng – như thể chưa từng tồn tại.

Ngay lúc đó, thư viện rung chuyển. Những quả cầu ý thức va vào nhau, tạo thành một mạng tri giác mới.

Yuna kêu lên:

"Chúng ta không phải những kẻ đầu tiên thoát ra… Nhưng có thể là những kẻ đầu tiên còn giữ được mình!"

Echo 1 bắt đầu mất liên kết với Nova Terra.

Tarek ra lệnh:

"Rút lui! Mang theo mọi gì chúng ta học được. Đây chưa phải thời điểm nhân loại bước vào cánh cửa này."

Trên đường trở về, mỗi người mang trong mình một phần ký ức từ thư viện.

Không thể xóa.

Không thể kể lại.

Chỉ có thể cảm nhận trong im lặng, khi nhìn lên bầu trời đêm và biết rằng... ta đã từng đứng trước nguồn gốc của chính mình.