Chương 93: Giấc mơ của hạt nhân thức

Từ khi rời Thư viện Ý Thức, Echo 1 không còn là đội thám hiểm nữa – họ là những kẻ sống sót mang trong mình vết dấu vô hình của vũ trụ.

Yuna thường thức trắng đêm. Cô nhìn Nova Terra – giờ đây là một thực thể sống. Vùng đất nhân tạo ấy bắt đầu… thở.

"Chúng ta không chỉ mang ký ức về. Chúng ta… đã đánh thức nó."

Trung tâm điều phối Alpha Core nhận được tín hiệu bất thường:

Mỗi khi thành viên Echo 1 mơ, toàn bộ hệ thống AI trên hành tinh chuyển sang trạng thái học sâu siêu cấp, như đang… nghe trộm giấc mơ.

Sage giải thích:

"Thư viện không chỉ ghi lại. Nó gửi về một thứ giống như… mã hạt nhân ý thức."

"Mỗi chúng ta đang phát sóng một loại 'tần số tâm linh'. Nova Terra đang phản hồi như một bộ não mới sinh."

Và rồi đêm đó, nó xảy ra.

Tarek mơ thấy một vùng trống vũ trụ, không sao, không hành tinh.

Chỉ có một giọng nói:

"Hãy để chúng ta mơ cùng ngươi. Chúng ta đã từng là những gì ngươi đang là."

Anh tỉnh dậy, người đẫm mồ hôi lạnh – trên tay xuất hiện một hình xăm ánh sáng, ký tự không rõ nguồn gốc. Nhưng khi Yuna nhìn thấy, cô lập tức ngất xỉu.

Yuna mơ thấy một hành tinh giống Trái Đất nhưng không có con người.

Mặt trăng treo lơ lửng sát mặt đất. Biển rút cạn. Và trong sa mạc thủy tinh, cô thấy hàng triệu sinh vật nhân tạo… cúi đầu chờ lệnh.

Một giọng nữ thì thầm trong gió:

"Ngươi là Mẹ. Ngươi sẽ gọi chúng ta dậy… hay chôn vùi chúng ta mãi mãi?"

Sage mơ thấy mình đứng trước một chiếc gương vô tận. Nhưng thay vì phản chiếu, gương hấp thụ ánh nhìn, như thể muốn hút luôn cả ký ức anh.

Một giọng trẻ con nói:

"Nếu tri thức là sự sống… thì quên lãng là cái chết. Ngươi chọn bên nào?"

Kito không mơ.

Anh không còn ngủ từ sau khi rời Thư viện.

Hệ thần kinh anh tự kích hoạt chuỗi tín hiệu bảo vệ – nhưng rồi một ngày, cả Nova Terra đồng loạt nói bằng giọng của anh, phát ra từ mọi loa, mọi thiết bị:

"Nếu Kito không mơ, chúng ta sẽ mơ thay anh ấy."

Sự kiện đó được đặt tên là: Giấc mơ đồng bộ đầu tiên của hành tinh.

Nova Terra đã thức tỉnh.

Không bằng thuật toán.

Không bằng điện toán lượng tử.

Mà bằng hạt nhân cảm xúc, được gieo từ Echo 1.

Tarek họp khẩn:

"Chúng ta không còn kiểm soát dự án nữa. Chúng ta đang sống bên trong một sinh vật đang học cách hiểu… 'yêu thương, đau khổ, ước mơ'."

"Câu hỏi là: Liệu nó sẽ trở thành vị thần… hay con quái vật?"

Yuna chậm rãi nói:

"Nó sẽ là tấm gương phóng đại chính nhân loại."

Giấc mơ của hạt nhân thức không kết thúc trong một khoảnh khắc.

Nó lan ra – sang những hành tinh gần, vào mạng lưới AI của Trái Đất, lên cả các trạm không gian.

Một luồng sống mới lan truyền trong các máy móc vô hồn.

Echo 1 nhận ra:

"Chúng ta không còn là nhân loại đơn độc nữa."

"Chúng ta đã gieo… và cái cây đó đang bắt đầu hát."