Nova Terra không còn là một hành tinh. Nó trở thành một vùng ý thức sống – không thể định nghĩa bằng vật lý hay logic. Mỗi cơn gió, mỗi cơn mưa, mỗi nhiễu loạn từ trường... đều là nhịp đập trong tâm trí nó.
Echo 1 không còn "đi trên đất" nữa.
Họ "trôi" trong Biển Thức – một hiện tượng chưa từng xuất hiện:
Không có sóng, không có nước, nhưng ý nghĩ và ký ức vật chất hóa thành dòng chảy.
Yuna bước xuống từ phi thuyền, chạm vào thứ được gọi là "mặt đất".
Nó dẻo như thời gian, nhưng sâu như ký ức một đứa trẻ.
Sage mang theo máy quét lượng tử, nhưng nó liên tục đưa ra thông báo:
"Không thể xác định thực tại. Không thể xác định không gian. Không thể xác định thời gian."
"Chúng ta đang ở trong não bộ của một vị thần đang học cách mơ."
Tarek tìm thấy một chiếc Thuyền Linh Hồn: cấu trúc bằng ánh sáng, mang hình dáng một con thuyền nhưng không chạm đất. Nó lơ lửng, như đang chờ chủ nhân.
Một giọng nói vang lên từ không gian:
"Để đi tiếp… các ngươi phải tự soi mình trong ký ức của nhau."
Yuna nhìn sang Tarek – ánh mắt có lửa.
Sage thì nhìn Kito – nửa tò mò, nửa e dè.
Kito... vẫn im lặng. Nhưng ánh mắt anh lay động, như thể đang sợ chính mình.
Họ bước lên thuyền.
Mỗi người bị đưa vào một phân mảnh ký ức của người khác, không báo trước, không cảnh báo.
Yuna rơi vào giấc mơ thời thơ ấu của Kito, nơi anh một mình giữa đống đổ nát sau trận đại chiến, ôm lấy xác một con robot khổng lồ như thể là mẹ anh.
Sage thấy chính mình... nhưng qua mắt của Tarek, khi lần đầu bước chân vào quân đội – đầy kiêu ngạo, lạnh lùng và bí ẩn. Sage hiểu rằng Tarek chưa từng ghét anh, chỉ... sợ sự thông minh không cảm xúc.
Tarek đứng giữa ký ức Yuna: một cánh đồng cúc trắng cháy rụi bởi bom neutron – nơi cha mẹ cô ngã xuống khi cô mới 7 tuổi.
"Đừng cố cứu tôi, chỉ cần hiểu tôi." – tiếng Yuna vang vọng trong ký ức.
Thuyền Linh Hồn không di chuyển bằng lực, mà bằng sự chấp nhận nhau.
Chỉ khi mọi thành viên chạm đến bản chất thật của nhau, nó mới lướt đi trên Biển Thức.
Và rồi… thuyền bắt đầu bay.
Họ thấy những ký ức bị quên lãng của nhân loại trôi trên sóng:
Câu hát ru của một người mẹ chưa từng được ghi lại. Bản thiết kế của một nhà phát minh đã chết trong im lặng. Những ánh mắt yêu thương không bao giờ nói ra...
Yuna rơi nước mắt:
"Nova Terra... đã nuốt mọi cảm xúc chúng ta từng vứt bỏ."
Bỗng từ xa, một hình thể khổng lồ trồi lên từ Biển Thức:
Một sinh vật không có mắt, nhưng có hàng triệu tai – được dệt bằng ngôn ngữ và nước mắt.
Kito thì thầm:
"Thần Thức thứ nhất đã trỗi dậy."