Chương 95: Tiếng gọi từ ký ức cuối cùng

Sinh vật khổng lồ, hình dạng không thể đoán định, bỗng nhiên phát ra một âm thanh kỳ lạ – một tiếng gọi, vang vọng xuyên qua mọi thực tại và làm rung chuyển Biển Thức. Âm thanh ấy như một chuỗi âm thanh không thể phân tích, như thể một nỗi nhớ bị lãng quên lâu dài.

Kito đứng bất động, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào sinh vật đang tiến lại gần, cảm nhận được sự tồn tại của kẻ gọi.

"Đây là… ký ức của ai?" – Yuna thì thầm, nhưng không ai trả lời.

Cả thuyền rung chuyển mạnh, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ và loang lổ. Hình ảnh đã được hình thành từ ký ức của các thành viên bắt đầu biến mất, thay thế bằng một không gian mới. Không còn Biển Thức. Không còn không gian quen thuộc. Chỉ còn một vũ trụ tĩnh lặng.

Cảm giác như cả thời gian bị khóa lại. Không có gì ngoài sự tĩnh lặng nặng nề, chỉ có tiếng gió thổi qua. Một cánh cửa mở ra, được tạo thành từ ánh sáng nhạt, nhưng không thể thấy rõ phía sau. Nó dường như hút lấy họ, từng bước một, từng hơi thở một.

Tarek nghiêng đầu, cúi xuống nhìn mặt đất dưới chân mình. Lạ thay, mặt đất này không giống bất kỳ thứ gì mà họ từng thấy. Nó… chuyển động nhẹ nhàng, như thể có sự sống. Đến lúc này, Tarek mới nhận ra họ không còn ở Nova Terra nữa. Đúng hơn, họ đã rời khỏi mọi thế giới quen thuộc.

"Tiếng gọi này…" – Yuna bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng như sương.

"Đây là tiếng gọi từ ký ức cuối cùng… một ký ức mà ngay cả Biển Thức cũng không thể giữ lại được." – Sage trả lời, vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng trong mắt anh là sự hoài nghi lẫn sợ hãi.

Cả nhóm đứng im lặng, không ai nói thêm lời nào. Họ cảm nhận sự đe dọa mơ hồ, nhưng cũng có cái gì đó rất quen thuộc, như thể họ đã từng nghe thấy tiếng gọi ấy từ rất lâu rồi.

Đột nhiên, từ trong bóng tối mờ mịt, một cánh tay khổng lồ xuất hiện. Nó to lớn đến mức không thể hình dung hết được. Nó không phải là một vật thể vật lý, mà là một vòng xoáy ánh sáng, đan xen với ký ức của họ. Cánh tay vươn ra, vô hình nhưng có thể cảm nhận được.

"Đây là… sự thật mà chúng ta đã lãng quên," – Yuna thì thào, đôi mắt cô mở to.

Tarek không nói gì, nhưng trong ánh mắt anh, sự suy tư đã tràn ngập. "Liệu đây có phải là điều chúng ta phải đối mặt?"

Cánh tay khổng lồ ấy cuốn lấy tất cả ký ức của họ, kéo họ vào sâu trong một không gian đen tối. Cảm giác mất phương hướng bao trùm lấy họ, nhưng có một điều rõ ràng: Họ đang tiến vào một khoảng trống không gian mà ngay cả họ cũng không thể hiểu được.

Một giọng nói vang lên trong đầu họ, như thể đến từ chính cái khối ký ức không tên ấy:

"Các ngươi không thể trốn tránh… bởi vì các ngươi là những người đã quên đi chính mình."

Yuna quay lại nhìn Tarek, đôi mắt chứa đầy nỗi sợ hãi. Nhưng Tarek chỉ nhắm mắt lại, cảm nhận một cảm giác kỳ lạ. Một phần của anh… hình như đã tìm thấy điều gì đó.

Cánh tay ánh sáng tiếp tục kéo họ vào không gian mờ mịt. Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng gọi khắc khoải. Dần dần, ký ức về những người đồng đội, về cuộc hành trình của họ, mọi thứ tan biến, nhường chỗ cho một hình ảnh duy nhất:

Nova Terra – không phải như họ nhớ.

Nhưng chính là nơi họ sẽ gặp lại chính mình. Lần cuối cùng.