Chương 96: Cuộc gặp gỡ cuối cùng với chính mình

Không gian bỗng trở nên tĩnh mịch, mọi âm thanh dường như đã biến mất, chỉ còn lại tiếng thở của nhóm Kito. Họ đứng giữa một khoảng không gian không xác định, hoàn toàn mất phương hướng. Nhưng cái cảm giác quen thuộc ấy lại đến với họ, một cảm giác như thể họ đã từng đứng ở đây trước kia.

Tarek là người đầu tiên lên tiếng, giọng anh có chút run rẩy, nhưng vẫn đầy kiên quyết: "Đây không phải là Nova Terra mà chúng ta biết." Anh nhìn quanh, cố gắng tìm ra dấu vết của thế giới cũ. Nhưng nơi này không có gì ngoài một bức màn tối đen bao trùm.

Yuna nhìn xung quanh, đôi mắt cô dõi theo những tia sáng yếu ớt lấp ló trong bóng tối. "Nhưng tại sao lại có cảm giác… chúng ta đã từng ở đây, trước khi mọi thứ bắt đầu?"

Sage bước lên phía trước, anh bắt đầu nhìn vào không gian xung quanh một cách nghiêm túc. Những tia sáng mờ ảo ấy dần dần kết lại thành hình ảnh. Đầu tiên là hình ảnh của Nova Terra, nhưng rồi chúng bắt đầu biến đổi, trở nên mờ ảo, rồi trở lại thành hình ảnh khác. Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện trước mắt họ.

Đó là Nova Terra nhưng với một khía cạnh hoàn toàn khác. Một thế giới hoàn hảo, không một vết nứt, không một vết thương. Những tòa nhà sáng rực rỡ, những con đường sạch sẽ, những con người không còn khổ đau. Nhưng ánh sáng từ các tòa nhà ấy lại quá mạnh mẽ, giống như những vệt sáng từ quá khứ, đầy ám ảnh.

Kito nhìn vào bức tranh ấy, lòng thắt lại. "Đây là… giấc mơ, hay là kỷ niệm cuối cùng?"

Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong không gian tĩnh lặng. Không phải là giọng của Yuna hay Sage, mà là một giọng nói quen thuộc, như thể từ một phần ký ức sâu thẳm của họ.

"Các ngươi cuối cùng cũng đến… Thời gian của các ngươi đã kết thúc, nhưng nó cũng chỉ vừa mới bắt đầu."

Cả nhóm quay lại, và trước mắt họ là một hình bóng mà họ đã từng gặp, một hình bóng có khuôn mặt quen thuộc nhưng không thể nhận ra. Đó là một người, nhưng lại như không phải là người. Một sinh vật có hình hài mờ ảo, được tạo thành từ những mảnh ký ức vỡ vụn.

"Ngươi là ai?" – Tarek hỏi, giọng anh không mấy bình tĩnh.

Hình bóng đó mỉm cười, một nụ cười không vui vẻ, nhưng chứa đựng một sự tò mò kỳ lạ. "Ta là cái mà các ngươi đã quên… Ta là hình ảnh cuối cùng, là giấc mơ cuối cùng mà các ngươi sẽ phải đối mặt."

Yuna hít một hơi dài, đôi mắt cô tràn ngập sự lo lắng. "Giấc mơ cuối cùng? Nghĩa là sao?"

Hình bóng ấy đáp, giọng nói vang lên trong không gian như một lời giải đáp cho tất cả những bí ẩn mà họ đã trải qua. "Các ngươi đã từng là những người trong quá khứ, nhưng giờ đây, các ngươi là những mảnh ký ức bị lãng quên. Các ngươi đã từng là những hùng vĩ, những người có thể thay đổi số phận của cả thế giới. Nhưng thời gian đã trôi qua, và tất cả đã trở thành quá khứ."

Một tia sáng vụt lên từ hình bóng ấy, sáng hơn bao giờ hết, rồi biến mất trong không khí tĩnh mịch. Cả nhóm bàng hoàng nhìn nhau, nhưng họ cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ đang bao trùm lấy họ. Giống như một cuộc hội ngộ với chính bản thân mình trong quá khứ, một lần cuối cùng để hiểu rõ mọi thứ.

"Vậy chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" – Kito hỏi, câu hỏi mà tất cả đều đang mong muốn câu trả lời.

Hình bóng ấy nhìn họ một lần nữa, rồi chậm rãi bước lùi vào trong bóng tối. "Các ngươi phải chọn. Giữa việc tiếp tục tồn tại trong thế giới quá khứ, hay bước vào một thế giới mới, nơi mà mọi thứ có thể thay đổi. Quyết định là của các ngươi."

Không gian bắt đầu xoay chuyển, và trước mắt họ là một cánh cửa sáng chói, đưa họ đến một nơi hoàn toàn mới. Đó là con đường duy nhất họ có thể đi, và họ phải chọn. Một thế giới mới, hay quay lại với những ký ức đã quên.

Kito nhìn cánh cửa ấy, đôi mắt anh sâu thẳm. "Chúng ta sẽ đi đâu?"

Yuna bước lên phía trước, tay cô vươn ra nắm lấy tay Tarek. "Chúng ta sẽ đi đến tương lai, nơi mà không có gì là không thể."