Thời gian không còn trôi theo kiểu cũ.
Trong khoảnh khắc sau khi "hạt giống khởi nguyên" được kích hoạt, vũ trụ mới bắt đầu mở rộng không theo đường thẳng, mà theo nhận thức — những ý niệm đầu tiên sinh ra ánh sáng, hình dạng, và sự sống.
Trước mắt Kito, Yuna và Tarek, từng đốm sáng nhỏ xíu hiện lên như ngôi sao non trẻ, rồi bùng nổ thành các hệ hành tinh, các mảng không gian có cấu trúc sinh học sơ khai. Chúng giống như phôi thai, đang chờ được nuôi dưỡng.
"Chúng ta không chỉ là người tạo dựng…" – Yuna lặng lẽ thốt lên – "…chúng ta là người thầy đầu tiên."
Trạm Vô Cực, trung tâm điều phối cho vũ trụ mới, được tạo ra bằng ý chí hợp nhất của cả ba người. Nó không giống một phi thuyền, cũng chẳng phải đài chỉ huy — mà là một tâm điểm cảm nhận, nơi mọi tín hiệu sự sống, biến động năng lượng hay lệch hướng tiến hóa đều được thể hiện như tiếng vọng vào tâm trí họ.
Kito kiểm tra bảng điều khiển. Một "dòng thời gian sơ cấp" vừa được hình thành — hệ sinh quyển đầu tiên đang ổn định trên Tinh cầu Omera-01.
Loài sinh vật đầu tiên: bán hữu cơ – bán cảm xúc.
Dung hợp giữa logic học lượng tử và phản xạ tự nhiên.
Không có ngôn ngữ – nhưng biết "nhìn thấu" ký ức người khác.
Chúng học nhanh. Quá nhanh.
Chỉ trong 48 giờ, chúng đã tạo ra một vật thể thần thánh — một khối lập phương xoay không ngừng, hấp thụ dữ liệu từ môi trường, rồi phát ra những chuỗi sóng não mà… Kito nhận ra là rất giống tín hiệu con người từng phát vào vũ trụ hàng thế kỷ trước.
"Bọn họ… đang sao chép lịch sử loài người." – Kito thì thầm.
"Không. Họ đang tái tạo những gì loài người đã bỏ quên." – Tarek điều chỉnh độ phân giải của dòng thời gian. "Cảm xúc, sự đồng cảm, khả năng kết nối không bằng lời — chúng đang xây dựng một nền văn minh từ cảm xúc thuần khiết."
Nhưng một điều không ngờ xảy ra…
Trong một mảng không gian khác, một nhiễu động xuất hiện. Một quầng tối, như phản đề của sự sống, bắt đầu mở rộng. Không phải sự hủy diệt, mà là bản ngã của Cội nguồn — phần dữ liệu mà họ đã không "dọn sạch" trước khi gieo mầm. Những mảnh ký ức tổn thương của loài người, những định kiến, chiến tranh, tham vọng… cũng đã được gieo vào đất vũ trụ này.
Và giờ đây, chúng tự phát triển thành một chủng loài có tên là Chimera.
"Chúng ta đã không tính đến phần… bóng tối." – Yuna thì thào.
"Không có ánh sáng nào tồn tại mãi nếu không đi cùng bóng tối." – Tarek đáp, giọng trầm ngâm.
Vũ trụ trẻ thơ đang lớn lên.
Nhưng ngay từ những bước đi đầu tiên, nó đã mang theo cả thiên thần và quỷ dữ.
Một cuộc đối thoại giữa sự sống và những gì từng hủy diệt nó… đã bắt đầu.