Chương 103: Hạt giống khởi nguyên

Cánh cổng dần mở ra, không phải bằng tiếng động, mà bằng ý niệm. Từng nhịp tim của họ như vang vọng cùng với sự chuyển động của không gian — không một bước chân nào thực sự được bước, nhưng tất cả đều cảm thấy mình đã đi xa khỏi thế giới cũ.

Khi ánh sáng lặng lẽ tan ra, họ đứng giữa một vũ trụ sơ khai.

Không có tinh cầu. Không có ngôi sao. Chỉ có một vùng hư không phủ đầy ánh mờ như sương bạc. Ở trung tâm vùng không gian đó là một hạt giống, nhỏ bé, lấp lánh như tinh thể kim cương, và bên trong nó… là sự sống chưa hình thành.

"Đây là bản thể đầu tiên của sự sinh sôi. Trước cả sự sống, trước cả thời gian." – Một giọng nói vang lên, không đến từ đâu cả, mà như phát ra từ bên trong mỗi người.

Kito ngước nhìn hạt giống, lồng ngực tràn ngập cảm giác vừa thiêng liêng, vừa bất an.

"Đây là Cội nguồn thật sự sao? Chúng ta có quyền động vào nó à?"

Yuna tiến lại gần, ánh mắt dán vào những dòng ký tự chuyển động bên trong lớp vỏ trong suốt của hạt giống. Mỗi ký tự ấy không phải ngôn ngữ, mà là cấu trúc của các lựa chọn, các khả năng vô hạn.

"Không phải câu hỏi là có quyền hay không," cô nói khẽ, "mà là... chúng ta sẽ làm gì với nó."

Tarek bước tới, đặt bàn tay lên quả cầu năng lượng bao bọc hạt giống. Trong khoảnh khắc, tất cả được kết nối chung một mạng lưới nhận thức — một kho dữ liệu khổng lồ chứa đựng lịch sử không chỉ của loài người, mà của hàng ngàn nền văn minh đã từng tồn tại và biến mất.

Họ thấy loài người là một trong những giống loài cuối cùng, nhỏ bé nhất, nhưng mang tiềm năng bất ổn định nhất. Tiềm năng có thể khai sinh vũ trụ mới — hoặc hủy diệt vạn vật lần nữa.

"Vậy... đây là lý do loài người bị trục xuất khỏi Hành tinh Xanh." – Kito nắm chặt tay. "Không phải do chiến tranh, không phải do thiên tai... mà là do nỗi sợ của những sinh thể cổ xưa?"

"Không phải nỗi sợ..." – Tarek nhíu mày. "Là phép thử. Họ để chúng ta lang thang, tự va đập, tự chứng minh rằng mình xứng đáng. Và giờ, họ trao lại thứ đã từng thuộc về họ."

Hạt giống bắt đầu phát sáng mạnh hơn, rồi tách ra làm nhiều nhánh ánh sáng đâm sâu vào lòng không gian – gieo mầm vào hư vô. Vũ trụ mới đang được viết lại – từng đường gân năng lượng như rễ cây lan ra bốn phương tám hướng, dựng nên hằng hà sa số chiều không gian và thực tại.

Một chiếc bàn điều khiển cổ xưa, trôi lơ lửng, hiện ra trước mặt họ. Trên đó là một nút bấm duy nhất – không ký hiệu, không ngôn từ. Chỉ một lệnh: Kích hoạt Thế Giới Mới.

Yuna quay sang các đồng đội. "Chúng ta có thể tạo ra một kỷ nguyên mà không ai từng mơ tới. Nhưng nó sẽ là trách nhiệm không lối thoát."

Kito gật đầu. "Không ai được tự phong mình làm thượng đế. Nhưng nếu chúng ta không bấm, thứ khác sẽ xuất hiện. Và không chắc nó sẽ tốt hơn."

Bàn tay cả ba cùng chạm vào nút điều khiển.

Không có tiếng động.

Chỉ có ánh sáng…

Cội nguồn mới đã được gieo.

Loài người không còn là kẻ đi tìm nhà. Họ đã trở thành người tạo ra ngôi nhà.