Chương 102: Thần thú và bài thử cuối cùng

CHƯƠNG 102: THẦN THÚ VÀ BÀI THỬ CUỐI CÙNG

Thần thú đứng sừng sững như một ngọn núi sống động, toàn thân phủ lớp vảy ánh kim, đôi mắt như hai mặt trời thu nhỏ. Không gian xung quanh nó không bị chi phối bởi trọng lực, thời gian hay quy luật vật lý – nơi đây là tâm điểm của Ý chí Cội nguồn, nơi mọi sự khởi đầu.

"Chúng ta... phải chiến đấu với nó sao?" – Tarek lùi lại một bước, bàn tay đã đặt trên vũ khí.

Thần thú cất tiếng, giọng vang vọng như hàng ngàn hồi chuông cùng lúc:

"Không. Các ngươi không cần chiến thắng. Các ngươi chỉ cần hiểu."

Một luồng ánh sáng lan tỏa từ thân thể thần thú, chia thành năm nhánh lao đến từng thành viên trong nhóm. Mỗi người ngay lập tức bị cuốn vào một thế giới riêng biệt, nơi thử thách không còn là quái vật hay cạm bẫy – mà là chính bản thân họ.

Kito thấy mình trở về căn cứ cũ, nơi cha anh hy sinh vì một cuộc thử nghiệm thất bại. Bên cạnh là hình ảnh của chính anh, trẻ hơn, đầy hoài bão nhưng chất chứa oán hận.

"Ngươi sẽ tiếp tục vì lý tưởng, hay trả thù cho cha?" – cái bóng kia hỏi.

Kito im lặng. Rồi anh ôm lấy hình bóng đó. "Tôi sẽ tiếp tục. Nhưng không bằng hận thù, mà bằng hy vọng."

Yuna đứng giữa hành tinh đã bị phá hủy – quê hương cô. Những linh hồn bay quanh, thì thầm:

"Ngươi đã bỏ rơi chúng ta. Tự do của ngươi đổi bằng mạng sống của bao người."

Yuna quỳ xuống, nước mắt rơi. Nhưng rồi cô đứng dậy, ánh mắt kiên định:

"Ta sẽ mang ký ức các người đi đến cuối cùng. Cái chết của các người sẽ là động lực để ta không dừng lại."

Tarek đối mặt với chính mình khi còn là một tên lính đánh thuê vô đạo đức, tay nhuốm máu.

"Ngươi nghĩ mình đã chuộc lỗi? Không có tha thứ."

"Không cần ai tha thứ," Tarek siết nắm đấm. "Chỉ cần tôi không quay lại con đường đó."

Cùng lúc, thần thú gầm lên, toàn bộ không gian chấn động. Cả nhóm cùng lúc trở về, đứng đối diện với nó. Ánh sáng từ cơ thể họ bừng lên — như thể chính linh hồn họ đã vượt qua tầng thử thách cuối cùng.

Thần thú cúi đầu.

"Các ngươi đã vượt qua. Không phải vì sức mạnh. Mà vì sự toàn vẹn."

Một khe nứt mở ra phía sau thần thú, dẫn đến một không gian bao la không thể định nghĩa. Trong đó là thứ mà họ đã tìm kiếm từ đầu cuộc hành trình — Cội nguồn Nhân loại, nơi cất giữ bản đồ vũ trụ sơ khai, hệ mã di truyền chung của các nền văn minh, và... một cánh cổng cuối cùng.

Cánh cổng không dẫn về quá khứ, không hướng đến tương lai. Nó dẫn đến lựa chọn.

"Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?" – Yuna hỏi, giọng khẽ run.

Kito quay lại nhìn mọi người, rồi nhìn cánh cổng.

"Đến nơi mà con người không còn là kẻ chạy trốn."