Chương 109: Đứa trẻ và nữ thần lãng quên

Tàu con thoi "Thở Nhẹ" trôi giữa hư không, lặng lẽ như một giấc mơ đang bị lãng quên. Bên trong, Min ngồi lặng thinh. Trên tay em là quả cầu ký ức – thứ được tạo ra từ linh hồn tập thể của toàn nhân loại, chứa đựng ký ức sâu nhất, buồn nhất và đẹp nhất.

Phía trước, Chimera Beta không còn là một thực thể sinh học hay một mối đe dọa – nó là một nữ thần khổng lồ, có hình thái được định hình bởi nhận thức con người: một gương mặt mang nét bi thương, đôi mắt như đại dương không đáy, và mái tóc làm từ những dòng thời gian đứt gãy.

"Kết nối thần kinh cảm ứng 89%... 93%... 97%..." "Min đang tiếp cận trường cảm xúc trung tâm của nó..."

Trong khoang điều khiển trung tâm ở Enso-9, tất cả mọi người nín thở. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra khi một đứa trẻ mang quả cầu ký ức chạm vào một thực thể cổ đại có thể hủy diệt cả hành tinh bằng một cái chớp mắt.

Min bước ra khỏi tàu. Trọng lực gần như bằng không. Cô bé lơ lửng, tiến dần về phía tim của Chimera Beta – một vùng sáng mơ hồ, đập nhịp rất khẽ, như thể chính vũ trụ đang thở.

"Tớ không sợ cậu đâu..." – Min thì thầm, giọng run run nhưng ánh mắt kiên định.

"Tớ biết cậu đang đau... như tớ đã từng."

Cô bé đưa quả cầu lên. Một chùm ánh sáng lan ra như vầng trăng vỡ tung, tràn ngập không gian giữa hai linh hồn – một non nớt, một cổ xưa.

Bên trong ý thức của Chimera Beta, mọi thứ thay đổi.

Min xuất hiện giữa một cánh rừng hoang sơ. Trước mặt em, là một cô gái trẻ – không mặc giáp trụ, không có sức mạnh, chỉ có nỗi buồn.

"Ngươi... là con người?" "Không. Em là... cảm xúc. Là phần mà chị đã lãng quên."

Người con gái đó chính là hình ảnh nhân hóa của Chimera Beta – một Nữ thần bị lãng quên, từng được sinh ra để cảm nhận, nhưng bị sử dụng để phá hủy.

Min nắm lấy tay cô.

"Chị đã từng là người đầu tiên biết yêu. Nhưng chị chọn cách lãng quên… để khỏi đau."

Đôi mắt nữ thần long lanh nước. Trái tim nhân tạo của Beta bắt đầu phát sáng – nhịp đập thay đổi. Không còn là tiếng động vô cảm, mà là tiếng vọng trở về từ thời sơ khai.

"Ta... nhớ rồi."

Cả hệ thống Enso-9 rung lên. Sóng não của Chimera Beta chuyển từ dạng bạo động sang dạng... đồng cảm. Hệ thống vũ trụ Enso lần đầu tiên ghi nhận một thực thể không phải con người rơi nước mắt.

Trên bề mặt hành tinh bị lãng quên, những sinh vật từng sống trong sợ hãi bắt đầu bò ra khỏi hang. Ánh sáng dịu nhẹ lan ra từ điểm tiếp xúc, lan khắp thiên hà.

"Chúng ta vừa... cứu được cả vũ trụ mà không cần một phát súng nào." – Tarek ngỡ ngàng.

"Không phải chúng ta. Là một đứa trẻ và một nữ thần đã từng lãng quên chính mình." – Yuna mỉm cười.