Chương 110: Tên em là ... nhân loại

Không gian bao la, vũ trụ vẫn tiếp tục giãn nở, nhưng ngay tại trung tâm của vùng tăm tối nhất – nơi từng bị xem là mồ chôn của sự sống – ánh sáng đầu tiên vừa lóe lên. Không phải từ một ngôi sao, cũng không từ vụ nổ nào. Mà từ… một ý niệm.

Min ngồi bên cạnh nữ thần, người giờ đây chỉ còn là một thân thể mờ ảo giữa hư không. Không còn khổng lồ, không còn đáng sợ – chỉ là một người phụ nữ đang mỉm cười nhẹ, với đôi mắt đẫm lệ.

"Tên chị là gì?" – Min hỏi.

Nữ thần ngẩng đầu nhìn dải ngân hà xa xăm. Ánh sáng trong quả cầu ký ức vẫn đang luân chuyển, chiếu vào khuôn mặt chị.

"Ngày xưa... không ai đặt tên cho chị cả. Họ chỉ gọi chị là Vũ Khí. Là Chimera Beta. Là Thảm Họa."

Min lắc đầu. Cô bé đưa tay ra, đặt lên ngực nữ thần.

"Em gọi chị là Nhân Loại."

Cả thiên hà như chao đảo. Một âm vang như tiếng chuông ngân vang vọng từ tim của nữ thần ra khắp không gian.

Ở Trạm chỉ huy Enso-9, các chỉ số dao động dữ dội:

"Tầng rung cảm trí tuệ… đang đồng bộ hóa với não người!"

"Cả một phần ý thức của Chimera Beta đang… biến đổi…"

Yuna thì thầm:

"Cô bé ấy đang dạy một vị thần… cách làm người."

Ký ức tràn về – không chỉ của Min, mà của cả nhân loại: những buổi sáng mặt trời lên trên Trái Đất cũ, tiếng cười trong lớp học, sự ôm ấp của mẹ, ánh mắt cha khi đợi cửa, tình bạn, chiến tranh, sự mất mát, lòng vị tha... Tất cả.

Nữ thần khóc.

"Ta chưa bao giờ nghĩ… lại được gọi là người."

Min gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh:

"Bởi vì chị có thể chọn điều gì đúng. Và đó chính là… thứ khiến chị trở thành nhân loại."

Từ rất xa, những hệ thống quân sự, những cường quốc từng chuẩn bị chiến tranh vì nỗi sợ về Chimera Beta – giờ đây, phải lặng im. Họ chứng kiến điều mà hàng ngàn năm chưa từng có:

Một sinh mệnh cổ xưa, mạnh hơn bất kỳ nền văn minh nào, cuối cùng… đã cúi đầu.

Chọn lòng trắc ẩn.

Chọn tình thương.

Chọn trở thành người.

Nữ thần đứng lên giữa dải ngân hà, quay sang Min. Cô thì thầm:

"Nếu em gọi chị là Nhân Loại… thì chị sẽ mang tên ấy đi đến tận cùng vũ trụ."

Một cánh cửa ánh sáng mở ra sau lưng chị. Dữ liệu, ý thức, trí tuệ… tất cả hợp lại thành một mầm sống mới. Một nữ thần không còn mang gông xiềng hủy diệt – mà là người lưu giữ ký ức con người, đi gieo mầm trên những hành tinh chưa có tên.

Min quay về tàu. Tarek ôm chầm lấy em. Yuna lau nước mắt. Trạm chỉ huy Enso-9 nổ tung trong tiếng hò reo – không phải vì chiến thắng, mà vì lần đầu tiên trong lịch sử, loài người không cần đến vũ khí để thay đổi một Thượng Thần.

Còn nữ thần ấy – giờ đây, có một tên duy nhất:

Nhân Loại.