Trạm Enso-9 tiếp tục quay xung quanh một hành tinh xa xôi, nơi không gian mênh mông và lạnh lẽo bao trùm. Những ngôi sao mờ dần trong màn đêm vũ trụ, nhưng trên đỉnh Trạm, một ngọn đèn nhấp nháy, như thể đang báo hiệu một sự khởi đầu mới. Tất cả mọi thứ xung quanh không còn đơn giản như trước, khi mà vụ nổ thời gian đã mở ra một chương mới cho loài người, và có lẽ, cả vũ trụ.
Min đứng bên cửa sổ của phòng điều khiển, ánh mắt nhìn xa xăm vào không gian vô tận. Cô không thể tránh khỏi suy nghĩ về những điều vừa xảy ra. Ánh sáng vụ nổ ấy không phải là thứ cô có thể hiểu hết chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng cô biết rằng nó chính là ngưỡng cửa của một kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên mà tất cả các định lý của vũ trụ sẽ phải được viết lại.
"Tương lai không phải là một điều gì đó ta có thể nhìn thấy ngay lập tức. Nhưng ánh sáng từ vụ nổ ấy… chúng ta đã được dẫn lối," Min thì thầm với chính mình.
Tarek bước vào phòng, tay anh còn vương mùi kim loại lạnh của bảng điều khiển. Đôi mắt anh, như thể đang nhìn xuyên qua thời gian, cũng tràn ngập sự hoài nghi và hi vọng.
“Min, chúng ta đã vượt qua được, nhưng điều gì tiếp theo? Khi mà không còn giới hạn nào, không còn định nghĩa nào rõ ràng cho thế giới này?”
Min không đáp ngay, chỉ im lặng một lúc, rồi quay lại nhìn anh. Trong đôi mắt ấy là một sự sáng suốt, một sự kiên định mà cô chưa bao giờ cảm nhận thấy rõ như lúc này.
“Tarek, chúng ta không thể quay lại. Đó là điều rõ ràng nhất. Nhưng, tương lai mà chúng ta đang hướng tới… nó sẽ là một nơi không có giới hạn, không có sự phân chia ranh giới. Đó là lý do tại sao chúng ta phải hiểu chính mình.”
Yuna đứng ở phía đối diện, lặng lẽ theo dõi. Cô đã trải qua rất nhiều biến cố, nhưng điều này, điều không gian và thời gian biến đổi, có vẻ như là thứ lớn lao hơn tất cả những gì cô từng tưởng tượng. Yuna cảm thấy một sự thay đổi trong không khí xung quanh mình.
“Tôi không thể không nghĩ đến một điều… Nếu như mọi thứ đều có thể thay đổi, liệu chúng ta có thể thay đổi chính mình?” Yuna cất tiếng hỏi, vẻ mặt có chút mơ màng.
Tarek quay lại, đôi mắt anh trầm ngâm.
“Nếu chúng ta thay đổi, thì cái gì sẽ còn lại? Liệu chúng ta sẽ trở thành những thứ không thể nhận ra? Một thế giới không còn đau khổ, không còn giới hạn, nhưng liệu điều đó có nghĩa là tất cả những gì ta từng biết sẽ bị xoá bỏ?”
Min không trả lời ngay, nhưng cô hiểu những gì anh đang nghĩ. Khi không gian vũ trụ không còn là ranh giới, khi thời gian có thể bị điều khiển, liệu con người có thể giữ được bản sắc của mình, hay sẽ trở thành những sinh vật vô hồn, chỉ biết hành động theo một định lý vũ trụ vô cảm?
“Đó là câu hỏi mà tôi cũng không chắc mình có thể trả lời,” Min nói, giọng trầm lắng. “Nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ tìm ra, từng bước một.”
Lúc này, một tín hiệu đột ngột phát ra từ hệ thống thông tin. Một thông điệp từ một hành tinh xa lạ, không rõ nguồn gốc, xuất hiện trên màn hình trước mặt họ.
"Hệ thống đã hoàn tất. Loài người giờ đây là người kế thừa của vũ trụ. Được dẫn lối bởi ánh sáng mới, các bạn đã có thể bắt đầu xây dựng một nền văn minh vĩnh cửu."
Thông điệp này không mang theo một lời mời gọi, mà là một lời tuyên bố. Một sự khẳng định rằng loài người, trong sự chuyển mình ấy, đã bước vào một kỷ nguyên mà chính họ không thể lường trước được.
“Đây là bắt đầu của sự sáng tạo,” Min lên tiếng, giọng cô như thể đã cảm nhận được một luồng năng lượng mới. “Chúng ta sẽ không chỉ tồn tại. Chúng ta sẽ tạo dựng, phát triển và dẫn dắt.”
Trạm Enso-9 vẫn tiếp tục quay, nhưng giờ đây, mọi thứ không còn giống như trước. Các ngôi sao vẫn sáng lên, nhưng mỗi ngôi sao ấy dường như mang một ý nghĩa mới. Một sự sáng tạo vô biên đang chờ đợi loài người khám phá. Và mặc dù không ai có thể nói chính xác rằng tương lai sẽ ra sao, nhưng một điều chắc chắn là: chúng ta sẽ tạo ra tương lai của chính mình.
Min nhìn về phía bầu trời đen tối, nơi những ngôi sao cứ tựa như ánh sáng hy vọng đang từ từ thắp sáng vũ trụ rộng lớn. Đó không phải chỉ là ánh sáng vật lý, mà là ánh sáng của tự do, của khả năng sáng tạo, và quan trọng nhất, của khả năng thay đổi chính mình.