Chương 145: Cánh Cổng Vĩnh Cửu

Khi cánh cổng mở ra, một luồng ánh sáng mạnh mẽ, lạ kỳ, khiến ba người phải nheo mắt. Không gian phía sau cánh cổng không giống bất cứ thứ gì họ từng thấy trước đây. Đó là một không gian rộng lớn, u ám, nhưng lại có sự huyền bí. Cảm giác như bước vào một thế giới khác, nơi thời gian và không gian không còn giữ được sự ổn định.

Yuna là người đầu tiên bước qua cánh cổng, thanh kiếm của cô vẫn sáng chói, nhưng ánh sáng đó dường như không đủ mạnh để xua tan bóng tối trong không gian này. Min và Tarek lần lượt đi theo, không nói lời nào, chỉ tập trung vào mục tiêu phía trước.

Bước vào không gian mới, cảm giác của họ như bị chia cắt với thực tại. Mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài biến mất, chỉ còn lại tiếng bước chân của chính họ vọng lại trong không gian tĩnh lặng. Một cảm giác lạnh lẽo bủa vây lấy mỗi người.

Yuna quay lại nhìn hai người bạn của mình, giọng cô vang lên nhưng có phần lo lắng:

"Đây không phải là nơi bình thường. Không khí ở đây… khác lạ. Dường như có một sức mạnh vô hình đang kiểm soát chúng ta."

Min khẽ gật đầu, mắt anh không rời khỏi những dấu vết kỳ lạ trên mặt đất.

"Đây chính là thứ mà chúng ta cần đối mặt. Mọi thử thách trước đây chỉ là bước đệm."

Tarek đứng yên một lúc, cẩn thận quan sát xung quanh, bỗng anh cảm nhận được một sự hiện diện ẩn náu đâu đó. Anh lên tiếng:

"Cảm giác này giống như có ai đó đang theo dõi chúng ta. Không phải chỉ có bóng tối mà là một thế lực khác, ẩn giấu trong đó."

Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo những hình ảnh mờ ảo, lướt qua tầm mắt họ. Những hình ảnh đó chỉ là những bóng ma, những khúc quái dị của quá khứ và tương lai, những đoạn ký ức bị xé toạc, không theo một trật tự nào cả.

Yuna cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, tay cô siết chặt chuôi kiếm.

"Chúng ta không thể để mình bị phân tâm. Mỗi bước đi phải thật vững chắc. Hãy để tôi dẫn đường."

Min và Tarek gật đầu. Họ biết, đây không phải là lúc để sợ hãi. Họ đã trải qua quá nhiều thử thách, đối mặt với quá nhiều hiểm nguy, không thể dừng lại bây giờ.

Bỗng nhiên, không gian trước mặt họ rạn nứt, một tiếng nổ lớn vang lên, khiến cả ba người đều giật mình. Một bóng người xuất hiện, nhưng không phải một người bình thường. Hắn là một thực thể vô hình, không có hình dạng rõ ràng, chỉ là những mảnh ký ức rời rạc lơ lửng trong không gian.

Hắn cất tiếng nói, âm thanh lạnh lẽo như từ cõi vô cùng, khiến không gian xung quanh có cảm giác như bị ngừng lại.

"Các ngươi đến đúng lúc. Nhưng liệu các ngươi có sẵn sàng trả giá để biết sự thật?"

Yuna bước lên một bước, ánh mắt không chút dao động.

"Chúng tôi không ngần ngại. Chúng tôi đã đi quá xa để quay lại."

Hắn cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không có chút vui vẻ nào.

"Tốt. Hãy xem các ngươi có thể vượt qua được những bóng ma quá khứ của chính mình hay không."

Ngay sau đó, không gian xung quanh họ bắt đầu biến đổi. Những hình ảnh mờ ảo của quá khứ và tương lai hiện lên, như những vết nứt của ký ức không thể sửa chữa. Mỗi hình ảnh là một sự kiện đau thương, một thất bại, một quyết định sai lầm.

Min nhìn thấy mình đứng ở một ngã rẽ trong quá khứ, nơi anh đã phải lựa chọn giữa những người thân yêu và trách nhiệm. Tarek thấy hình ảnh của mình đứng trên chiến trường, nhìn thấy những đồng đội ngã xuống mà không thể làm gì.

Yuna không ngoại lệ, cô nhìn thấy mình trong một khoảnh khắc yếu đuối, khi mà sức mạnh của cô không đủ để cứu giúp người mình yêu thương.

Nhưng thay vì sợ hãi, họ lại cảm thấy một sức mạnh mới. Mỗi người đều có những sai lầm, những yếu điểm, nhưng điều quan trọng là họ không để những sai lầm đó chi phối mình. Cảm giác của họ giờ đây không phải là sự sợ hãi, mà là sự hiểu biết và kiên cường.

Yuna nhìn thẳng vào bóng ma kia, giọng cô chắc chắn:

"Chúng tôi đã học được từ quá khứ. Nó không làm chúng tôi yếu đuối, mà là động lực để tiến lên."

Bóng ma ngừng cười, ánh mắt hắn nhìn họ với một sự ngạc nhiên.

"Đúng vậy. Các ngươi đã sẵn sàng. Vậy thì, các ngươi có thể bước tiếp."

Không gian trước mặt họ mở ra, và một lối đi dẫn ra ngoài hiện ra. Nhưng trước khi họ có thể bước qua, bóng ma lại nói một câu cuối cùng, như một lời cảnh báo:

"Hãy nhớ rằng, sự thật không bao giờ dễ dàng đối mặt. Các ngươi sẽ phải trả giá."