Chương 7: Bản án câm lặng

Cơn mưa đêm đổ xuống thành phố như muốn rửa trôi những bí mật còn sót lại. Những giọt nước nặng nề gõ lên từng mái nhà, từng ô cửa sổ, và cả trong tâm trí của Quang – nơi mà nỗi lo, nỗi tức giận và cả nỗi đau vẫn chưa nguôi.

Minh ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng từ những dòng mã phản chiếu lên gương mặt gầy gò, đầy quyết tâm. Dư liệu trong USB đã được mã hóa ba lớp, không chỉ đơn thuần là thông tin – mà còn là lời cáo buộc sống còn dành cho cả một hệ thống.

"Bằng chứng này đủ để đốt cả một bộ máy," Minh nói khẽ, ngón tay gõ nhịp lên bàn phím. "Nhưng chúng ta cần đưa nó tới đúng nơi, đúng người... nếu không thì chẳng khác gì tự sát."

Quang đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xuống dòng xe thưa thớt bên dưới. "Thảo Linh đang lên kế hoạch công bố nó trong một buổi họp báo độc lập. Nhưng chị ấy nói nếu trong vòng 24 giờ nữa chị ấy mất tích, bọn mình phải công bố toàn bộ lên internet, không giữ lại gì cả."

"Chị ấy sẽ không bị bắt đâu, đúng không?" – Lan lên tiếng, giọng run run.

Quang không trả lời.

Tại một căn biệt thự ngoại ô – nơi ánh đèn không bao giờ tắt – Thảo Linh ngồi một mình giữa căn phòng phủ kín hồ sơ và thiết bị ghi âm. Trên màn hình trước mặt là đoạn ghi âm mà cô vừa nhận được:

"…dọn sạch toàn bộ những ai có liên quan. Không cần giữ mặt mũi. Đây là mệnh lệnh."

Giọng nói quen thuộc – chính là Thứ trưởng Trần Duy, người từng là hình mẫu của sự liêm chính. Sự thật luôn cay đắng – và càng cay hơn khi chính người dân từng tin vào những lời nói dối đó.

Cô mở máy ghi hình, bắt đầu chuẩn bị một video confession. "Tôi là nhà báo Thảo Linh. Nếu bạn đang xem video này, có nghĩa là tôi đã không còn cơ hội để nói sự thật trực tiếp…"

Ngoài cửa, một tiếng động khẽ vang lên. Cô khựng lại.

Tiếng cửa bật mở. Một bóng người bước vào, nhẹ như bóng ma.

Cùng lúc đó, Minh bắt được một tín hiệu lạ. "Chết tiệt… có ai đó đang truy cập trái phép hệ thống nội bộ. Tụi nó tìm ra địa chỉ của chị Linh rồi!"

Quang lập tức lao ra khỏi phòng. "Minh, theo dõi GPS của chị ấy. Lan, đi với tôi."

"Khoan đã," Minh đưa cho Quang một chiếc ổ cứng. "Trong này là bản sao toàn bộ dữ liệu. Nếu chúng ta thất bại, hãy giao nó cho người cuối cùng chị Linh tin tưởng – ông Trần Văn Lực, cựu chánh thanh tra. Ông ấy có thể công bố mọi thứ."

Xe phóng đi trong đêm. Đường phố mờ mịt, những ánh đèn nhòe nhoẹt trong nước mưa như những giọt máu bị hòa tan. Trái tim Quang đập dồn dập. Lần này không chỉ là lật mặt Trịnh Hào. Đây là cuộc chiến chống lại một guồng máy khổng lồ – nơi kẻ giết người được gọi là "lãnh đạo", và những người nói thật bị bịt miệng.

Khi họ đến được căn biệt thự, cửa đã mở toang. Đèn trong nhà vẫn sáng. Trên bàn, chiếc camera vẫn còn quay, nhưng không có Thảo Linh.

Trên màn hình, chỉ còn lại một dòng chữ được gõ vội:

"Đừng để chúng bịt miệng các người. Hãy kết thúc chuyện này, dù phải trả giá."

Lan bật khóc. Minh gọi điện thoại khẩn cấp cho ông Trần Văn Lực.

Quang nắm chặt ổ cứng trong tay, ánh mắt không còn sự do dự.

"Chúng ta sẽ công bố tất cả. Không còn gì để mất nữa."

Ngoài kia, bình minh đang lên lần nữa – nhưng lần này, thành phố không còn yên bình như trước.